- Hô! Sao đau như vậy?
Tần Hạo Hiên té ngã trên đất còn không có đứng lên, thình lình phát hiện phù thú Thủ Ngân Lang của Tập Mục Nguyên đã bổ nhào vào trước mặt hắn, cắn đứt cổ của hắn!
- A!
Tần Hạo Hiên ở trong thức hải tử vong, trong hiện thực hắn cũng tỉnh lại, nhưng còn không có mở to mắt, hắn liền ôm đầu đau đến lăn qua lăn lại trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt không ngừng kêu thảm thiết, cảm giác như có cây côn ở trong đầu dốc sức liều mạng xoắn động, đau đầu muốn nứt, toàn thân run rẩy, thậm chí miệng sùi bọt mép, mắt nổi đom đóm.
Loại đau đớn này đến từ chính thân thể cùng linh hồn, trọn vẹn đau đớn một nén nhang thời gian, Tần Hạo Hiên mới trì hoãn qua, mở to mắt, hung hăng trừng Lam Yên, trong ánh mắt bốc lên lửa giận, chất vấn:
- Tại sao đau như vậy?
Lam Yên kinh ngạc nói:
- Đúng vậy, ngươi ở trong thức hải tử vong sẽ đau như vậy!
- Sao ngươi không nói sớm?
Lam Yên mây trôi nước chảy trả lời, cơ hồ khiến Tần Hạo Hiên muốn nổi giận, hắn lại quát:
- Sao ngươi không nói rõ ràng!
Khóe mắt Lam Yên mỉm cười, hiển nhiên bởi vì Tần Hạo Hiên thống khổ mà cao hứng, nàng ra vẻ kinh ngạc:
- Ngươi chỉ hỏi có bị đánh chết hay không, ta nói cho ngươi biết sẽ không bị đánh chết, ngươi lại không có hỏi có đau hay không, hơn nữa ta cũng không nói không đau nha.
- Ngươi... Ngươi cưỡng từ đoạt lý, ngươi nói xạo, ngươi trộm đổi khái niệm!
Đối mặt Lam Yên trốn tránh trách nhiệm, Tần Hạo Hiên liên tục phàn nàn, bất quá hắn chỉ có thể trách vài câu, bởi vì giờ phút này linh lực trong cơ thể hắn còn thừa không có mấy, sau khi bị giết chết ngoại trừ đau đớn đến từ thân thể cùng linh hồn, linh lực trong cơ thể cũng quét sạch.
Tần Hạo Hiên ăn đủ đau khổ cuối cùng biết rõ mình và Tập Mục Nguyên tu vi Tiên Miêu cảnh Tam Thập diệp có bao nhiêu chênh lệch, trong lòng âm thầm khuyên bảo mình, về sau chứng kiến Tập Mục Nguyên nhất định phải đi vòng qua, hai con lệ quỷ, phù thú của mình ở trước mặt hắn căn bản không có hiệu quả, Tập Mục Nguyên sẽ không cho mình cơ hội cận thân vật lộn, mặc dù mình còn có đòn sát thủ mạnh nhất Vô Hình Kiếm, nhưng Vô Hình Kiếm có thể không dùng thì không dùng, mỗi lần sử dụng xong Vô Hình Kiếm, tiên mầm trong đan điền mình sẽ gần như héo rũ, ngẫm lại quá dọa người.
Đụng phải Tập Mục Nguyên cùng Lệnh Hồ Đồng, chạy được bao xa thì chạy!
Tần Hạo Hiên âm thầm khuyên bảo mình.
Nhanh chóng tổng kết, Tần Hạo Hiên lần nữa ngồi thẳng người, linh lực trong cơ thể cơ hồ khô kiệt, khởi động dược hiệu Hành Khí Đan trong đan điền, lập tức vô số linh lực hội tụ ở trên đỉnh đầu, hình thành một lỗ đen cỡ bồn tắm, thiên địa linh khí điên cuồng rót vào trong cơ thể, Tần Hạo Hiên cũng vận chuyển Tụ Hải Quyết, điên cuồng hấp thu linh lực, tẩm bổ đan điền.
Tần Hạo Hiên sử dụng Hành Khí Đan khôi phục linh lực, thiên địa linh khí ở phụ cận cơ hồ bị rút sạch, khiến cho linh khí chấn động cực lớn, lực chú ý của Lý Tĩnh lại lần nữa bị hấp dẫn.
- Hỗn đản! Thật sự là chà đạp Hành Khí Đan!
Hai tay Lý Tĩnh nắm thành đấm, bởi vì quá dùng sức mà đốt ngón tay trắng bệch, nhớ tới đã qua một năm vụng trộm tính kế Tần Hạo Hiên nhiều lần, nhưng không có một lần thành công, hắn vô cùng phẫn nộ, tức giận đến thân thể run nhè nhẹ.
Lúc này trong doanh trướng Lý Tĩnh chỉ có hắn, hắn tự nhủ:
- Tần Hạo Hiên, ta là vô thượng tử chủng, thiên chi kiêu tử, ngươi là nhược chủng kém cỏi nhất, con ếch ở trong nước bùn, vốn hai chúng ta không nên có cùng xuất hiện! Nhưng giữa chúng ta vấn đề lớn nhất là Từ Vũ, nếu như không có ngươi, dùng thủ đoạn của ta đi lôi kéo Từ Vũ nhất định dễ như trở bàn tay, sau khi lôi kéo Từ Vũ, ta có thể ở chỗ nàng liên tục không ngừng đạt được Hành Khí Đan, tốc độ tu luyện của ta đuổi kịp và vượt qua Từ Vũ, thậm chí lực áp Trương Cuồng là chuyện dễ dàng! Nhưng vì sự hiện hữu của ngươi, hết thảy đều khó có khả năng!
Lý Tĩnh cười lạnh một tiếng, trên mặt hiển hiện sát cơ:
- Đã như vầy, ngươi đừng trách ta ra tay độc ác giết ngươi, chờ ta chém ngươi, ta sẽ giá họa cái chết của ngươi cho Trương Cuồng, sau đó trợ giúp Từ Vũ đối phó Trương Cuồng, như vậy Từ Vũ sẽ cho ta Hành Khí Đan rồi! Ha ha!
- Tần Hạo Hiên, ngươi nhất định phải chết, ngươi nhất định phải chết! Nhất định!
Lúc Lý Tĩnh lầm bầm lầu bầu, không tự kìm hãm được nghiến răng nghiến lợi.
Ngay thời điểm Lý Tĩnh tính toán làm sao chém giết Tần Hạo Hiên, giá họa cho Trương Cuồng, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một thanh âm phiêu miểu:
- Ngươi tính toán không tệ, thế nhưng không khỏi quá xem thường người khác!
Thanh âm này rơi vào trong tai Lý Tĩnh, Lý Tĩnh bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng nhảy dựng lên quay đầu lại xem sau lưng, phía sau trống rỗng không có một người, hắn nhìn quét doanh trướng một vòng, trong doanh trướng không có nhiều vật, căn bản không có khả năng giấu người.
- Ngươi, ngươi là ai?
Lý Tĩnh luống cuống, hắn biết rõ thực lực người tới khẳng định viễn siêu mình, nếu không mình không có khả năng phát hiện không được đối phương.
Thanh âm kia lại vang lên, lúc trái lúc phải, phiêu hốt bất định:
- Ngươi muốn gặp ta?
- Tiền bối đã đến, kính xin hiện thân gặp mặt...
Nếu như không phải sợ đối phương bỗng nhiên bạo khởi giết chết mình, Lý Tĩnh hận không thể lớn tiếng kêu cứu, nhưng cũng may hắn từ nhỏ dưỡng thành khí độ cũng không tệ lắm.
- Tiền bối? Ha ha...
Ở trước người Lý Tĩnh một trượng, bỗng nhiên dâng lên sương mù, sau khi sương mù giảm đi, một nam tử xuất hiện ở trong doanh trướng.
Nam tử này hơi cao hơn Lý Tĩnh một chút, ngũ quan tinh xảo, tuấn tú như yêu, mặc dù là Lý Tĩnh chứng kiến hắn, cũng nhịn không được trong lòng khen: Tốt một cái mỹ nam tử!
Đối phương hiện thân, tựa hồ không có ý gia hại mình, tâm Lý Tĩnh mới thả lỏng một ít, nhưng đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc, bởi vì bốn phía nơi trú quân có Tây Môn Thắng phó đường chủ tự mình bố trí pháp trận, ngoại nhân tiến vào pháp trận sẽ lập tức bị phát hiện, nam tử này rõ ràng cho thấy là ngoại nhân, nhưng pháp trận một chút phản ứng cũng không có, hắn là vào bằng cách nào?
Nghĩ đến đây, thần thái của Lý Tĩnh càng thêm cung kính, ngôn từ cực kỳ lễ phép, cung kính nói:
- Tiền bối bỗng nhiên đến thăm, không biết cần làm chuyện gì, kính xin tiền bối cho thấy thân phận và ý đồ đến.
- Ta? Ngươi không cần biết rõ.
Lý Tĩnh hơi có chút không vui:
- Ngoài đại doanh có pháp trận do tông môn trưởng bối bố trí, người khác căn bản không vào được, bất luận kẻ nào tiến vào cũng bị phát hiện, xin hỏi tiền bối là vào bằng cách nào?