Hình bị ánh mắt ôn nhu của Tần Hạo Hiên làm cho rùng mình một cái:
- Móa! Sợ ngươi rồi! Đừng nhìn lão tử như vậy! Chúng ta có thể đi phòng giặt quần áo tìm y phục của bọn hắn nha! Mỗi ngày bọn hắn đi ra ngoài giết tán tu, một thân dơ bẩn, tổng sẽ không phải tự mình giặt quần áo nha? Cho nên đi phòng giặt quần áo tìm xem nhất định có thể có thu hoạch.
- Xác thực là biện pháp, vậy còn chờ cái gì, đi thôi!
Tần Hạo Hiên không thể chờ đợi được kéo Hình, đi thẳng đến phòng giặt quần áo.
Chờ Tần Hạo Hiên và Hình đi vào phòng giặt quần áo, chứng kiến trong phòng giặt quần áo chồng chất như núi, lập tức trợn tròn mắt.
- Nhiều quần áo như vậy, làm sao tìm được quần áo của Tập Mục Nguyên cùng Lệnh Hồ Đồng?
Tần Hạo Hiên sững sờ nhìn Hình.
Hình cười hắc hắc nói:
- Xem ta!
Hắn tìm địa phương không có người, biến thành một con chó, sau đó lại theo sau lưng Tần Hạo Hiên, tiến phòng giặt quần áo.
Ở trong phòng giặt quần áo chỉ có mấy binh sĩ phàm nhân đang bận rộn, trong mắt người phàm, Tần Hạo Hiên đệ tử Thái Sơ giáo là Thượng Tiên, mặc dù bọn hắn không biết Thượng Tiên đến phòng giặt quần áo làm gì, nhưng nào dám hỏi?
Hình ngửi từng bộ quần áo, những quần áo này phần lớn dính vết máu, trải qua một ngày nóng bức, lúc này đã có mùi rồi.
Mới ngửi vài bộ, Hình biến thành cẩu dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Tần Hạo Hiên, lúc này đáy lòng của hắn vô cùng hối hận tại sao mình xúc động như thế, vậy mà chủ động biến thành cẩu đến tìm quần áo, những quần áo này vừa bẩn vừa thối, mình còn phải từng kiện từng kiện đi ngửi, cái này để cho Ma thiên tài của U Tuyền Minh giới vô cùng oán giận.
Ở dưới ánh mắt của Tần Hạo Hiên nhìn soi mói, Hình không thể không tiếp tục vùi đầu ngửi, trọn vẹn tìm một nén nhang thời gian, Hình mới từ trong đống trong quần áo ngậm ra hai bộ, ý bảo cái này là quần áo của Tập Mục Nguyên cùng Lệnh Hồ Đồng.
Tần Hạo Hiên ở trên quần áo tìm ra mấy cọng tóc, sau đó ở trong ánh mắt khó hiểu của các binh sĩ phàm nhân, mang theo Hình đi ra phòng giặt quần áo.
Ra phòng giặt quần áo, Hình một đường chạy như điên, tìm được địa phương không người khôi phục bình thường.
- Ọe...
Hắn vịn một thân cây, nôn hôn thiên ám địa.
Sau nửa ngày, Hình mới trì hoãn qua, nhìn Tần Hạo Hiên ở một bên mây trôi nước chảy, bất mãn nói:
- Chúng ta là hảo huynh đệ, coi ngươi là bạn thân, ta mới biến thành cẩu giúp ngươi, ngửi một đống quần áo vừa bẩn vừa thối, nếu như là người khác, cho dù cho ta chỗ tốt nhiều hơn nữa, ta cũng không có khả năng làm loại sự tình này! Ngươi nhớ rõ, ngươi thiếu nợ ta! Ngươi thiếu nợ ta...
Tần Hạo Hiên gật đầu cảm tạ, hai tay dâng mười viên Linh Thạch hạ tam phẩm nói:
- Hình ca, xin nhận chút lòng lòng thành... Ta thiếu nợ ngươi còn không được sao...
Những ngày này ở chung, Tần Hạo Hiên cũng biết, kỳ thật một lần Hình chỉ có thể nuốt mười viên Linh Thạch hạ tam phẩm, cho nhiều hơn cũng không có tác dụng gì...
Tiếp nhận Linh Thạch của Tần Hạo Hiên nhét tới, Hình nhìn Tần Hạo Hiên quay người rời đi, nửa ngày không có phục hồi tinh thần lại:
- Bà con mẹ nó, lúc nào tiểu tử này đổi tính rồi hả? Tốt với lão tử như vậy?
Trở lại doanh trướng, Tần Hạo Hiên đưa tóc của Tập Mục Nguyên và Lệnh Hồ Đồng cho Lam Yên, đồng thời cảnh giác hỏi:
- Lần này cần mấy vạn Linh Thạch?
Lam Yên nháy nháy mắt, trong mũi hừ lạnh một tiếng:
- Thôi đi... Thi triển một Thức Hải Huyễn Cảnh nho nhỏ còn cần mấy vạn Linh Thạch? Ngươi có biết đây là đang vũ nhục trí tuệ của ta hay không? Ngươi cho ta một trăm viên Linh Thạch hạ tam phẩm là được rồi!
Một trăm viên Linh Thạch hạ tam phẩm?
Tần Hạo Hiên yên tâm, đối với tiểu thổ hào bây giờ có được hơn năm vạn Linh Thạch hạ tam phẩm mà nói không coi vào đâu!
Tần Hạo Hiên sảng khoái lấy ra một trăm viên Linh Thạch hạ tam phẩm, sau khi Lam Yên nhận lấy, lấy ra một thanh đao nhọn, bắt đầu điêu khắc ở trên Linh Thạch, sau khi điêu khắc hoàn tất lại bày ra một pháp trận năm thước vuông, để cho Tần Hạo Hiên ngồi ở trung ương pháp trận, lại lấy tóc của Tập Mục Nguyên ra.
Nhìn Tần Hạo Hiên ngồi ở trung ương pháp trận, Lam Yên nói:
- Nhắm mắt lại, bảo trì thanh minh, ta muốn bắt đầu! Đợi tí nữa ở trong thức hải của ngươi sẽ xuất hiện đối thủ, ngươi có thể dùng hết thảy thủ đoạn của ngươi công kích hắn! Chỉ có giết chết hắn hoặc bị hắn giết chết, ngươi mới có thể ra.
- Chết?
Trên mặt Tần Hạo Hiên hiện lên một tia kinh nghi.
Lam Yên cười nói:
- Yên tâm, cho dù ngươi chết cũng không phải thật chết!
Lúc này Tần Hạo Hiên mới yên tâm ngồi xếp bằng nhắm mắt, rất nhanh để cho mình bình tĩnh trở lại.