Thái Sơ

Chương 476: Không ngừng cố gắng (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Hạo Hiên bình tĩnh nói:

- Tiếp tục, tiếp tục.

Nói xong, hắn thu hồi tài vật cùng huy chương của tán tu Thập Tứ diệp, Tần Hạo Hiên nhìn về phía Tần Dương sắc mặt tái nhợt, đã sắp khóc nói:

- Tần Dương sư huynh, ngươi làm sao vậy? Còn tiếp tục không?

- A! Không, không tiếp tục...

Tần Dương lại nhìn vẻ mặt hòa khí của Tần Hạo Hiên, nguyên bản trong lòng cảm giác về sự ưu việt hoàn toàn biến mất, lắc đầu khoát tay, trong giọng nói hiện ra vài phần bối rối:

- Sắc trời đã muộn, hôm nay Tần sư đệ ngươi cũng khổ cực... Chúng ta trở về đi!

Nói xong Tần Dương nhìn về phía Liêu Càn Khôn.

Liêu Càn Khôn còn không có từ trong sợ hãi phục hồi tinh thần lại, chỉ mờ mịt gật đầu phụ họa Tần Dương, ở dưới ánh mắt hòa ái của Tần Hạo Hiên nhìn soi mói, hai người trước đó còn tâm hoài quỷ thai câm như hến.

- Đã như vầy, chúng ta trở về thôi!

Tần Hạo Hiên vẫn chưa thỏa mãn xoay xoay cổ, đầu lưỡi liếm liếm bờ môi, trong ánh mắt lóe ra tinh quang.

Tần Dương cùng Liêu Càn Khôn căn bản không dám đối mặt với Tần Hạo Hiên.

Lúc đi ra là Tần Dương dẫn đội, hăng hái, tin tưởng tràn đầy.

Lúc trở về là Tần Hạo Hiên dẫn đội, ánh mắt đạm mạc, thần thái tự nhiên, mà Tần Dương cùng Liêu Càn Khôn ở phía sau hắn lại lạnh lẽo, không dám thở mạnh.

Thân thể của Tần Hạo Hiên vốn cường tráng cao lớn, hôm nay bóng lưng kia ở trong mắt bọn hắn, giống như Côn Luân lồng lộng, cao không thể chạm, không thể xâm phạm.

Bọn hắn đi vào pháp trận, tới chỗ ghi danh.

Không ít đệ tử Thái Sơ giáo nhận thức Tần Dương ở rất xa chào hỏi:

- Tần Dương sư huynh, hôm nay thu hoạch tốt không?

- Tần sư huynh, lần trước ngươi chém giết hai Thập Bát diệp, hôm nay có chém giết một gã Nhị Thập diệp không?

- Nói nhảm, đừng nhìn Tần Dương sư huynh sắc mặt ngưng trọng, kỳ thật nhất định là đại hoạch toàn thắng, chém giết tán tu lợi hại! Ngươi cho rằng Tần Dương sư huynh nông cạn giống như ngươi, có chút thành tích sẽ ồn ào?

Tần Dương hung hăng trừng bọn hắn một cái, trong nội tâm hoàn toàn không có ngọn nguồn, hận không thể đánh chết mấy người thổi phồng hắn kia.

Cũng không phải hắn cảm thấy mất mặt, mà là sợ những lời này chọc giận Tần Hạo Hiên, mặc dù hắn biết rõ đến đại doanh, cho dù Tần Hạo Hiên trở mặt cũng không sợ, nhưng Tần Hạo Hiên cường hãn hung mãnh, lưu lại bóng mờ không thể xóa nhòa trong lòng hắn.

Đi vào chỗ ghi danh, Tần Hạo Hiên lấy ra bốn huy chương tán tu, một trưởng lão phụ trách đăng ký nghiệm chứng xong, sắc mặt cổ quái nhìn ba người Tần Hạo Hiên, vô cùng kinh ngạc vì cái gì bốn miếng huy chương này đều ở trong tay Tần Hạo Hiên:

- Ba người các ngươi tổng cộng chém giết một gã tán tu Tiên Miêu cảnh Nhị Thập Nhị diệp, một tán tu Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp, một tán tu Tiên Miêu cảnh Thập Thất diệp, một tán tu Tiên Miêu cảnh Thập Tứ diệp, đúng không?

Tần Dương khẽ lắc đầu.

trưởng lão kia nhìn qua Tần Dương nói:

- Là một mình ngươi chém giết?

Tần Dương cười khổ một tiếng, lại lắc đầu, mình ở đâu có bổn sự này?

Ngày bình thường ở Thái Sơ giáo cảm giác mình vô địch thiên hạ, hôm nay rõ ràng ngay cả một đệ tử mới cũng không sánh bằng, con đường tu tiên... So với mình tưởng tượng càng nghiêm trọng!

Trưởng lão nhìn qua Liêu Càn Khôn:

- Là ngươi giết?

Liêu Càn Khôn lay đầu giống như trống lúc lắc, nhất là mái tóc sau đầu hất lên, hoàn toàn không có một chút phong độ cao thủ.

- Là hai người các ngươi liên thủ giết?

Trưởng lão không kiên nhẫn hỏi.

Tần Dương cùng Liêu Càn Khôn lắc đầu phủ nhận.

Trưởng lão cả giận nói:

- Rốt cuộc là ai giết?

Khi hắn nói chuyện, ánh mắt đảo qua Tần Dương cùng Liêu Càn Khôn, lại căn bản không nhìn Tần Hạo Hiên.

Tần Hạo Hiên cười nói:

- Trưởng lão, bốn huy chương này đều là của ta, phiền toái ghi tên của ta.

Trưởng lão kia đứng bật lên, phảng phất như trên ghế có gai, không dám tin dò xét Tần Hạo Hiên một phen, sau đó ánh mắt lại rơi vào trên người Tần Dương cùng Liêu Càn Khôn:

- Hắn nói là thật?

Trưởng lão không dám tin nhìn Tần Dương, hắn làm sao cũng không thể tưởng tượng, Tần Hạo Hiên một Tiên Miêu cảnh Thất diệp giết bốn tán tu thực lực viễn siêu hắn, chẳng lẽ những tán tu kia là bia ngắm, đứng đấy bất động để cho hắn giết?

Dù sao trưởng lão cũng bái kiến không ít sóng gió, từ biểu lộ ấp a ấp úng của hai người Tần Dương nên liên tưởng, có phải hai người bọn họ bị Tần Hạo Hiên uy hiếp, vì vậy đoạt công lao hay không?

Mặc dù cái này ở Thái Sơ giáo rất thông thường, nhưng chính trực như mình, là tuyệt đối không cho phép loại sự tình này phát sinh!

Vì vậy hắn nói:

- Có phải các ngươi có điều khổ tâm gì hay không, cứ nói ra, bổn tọa làm chủ cho các ngươi!

Ánh mắt Tần Hạo Hiên ngậm lấy vui vẻ rơi vào trên người Tần Dương nói:

- Tần Dương sư huynh, ngươi nói chuyện đi chứ!

Bị ánh mắt của Tần Hạo Hiên quét qua, Tần Dương cảm giác gió lạnh thổi vào mặt, khẽ gật đầu, ấp a ấp úng nói:

- Trưởng lão... Xác thực là công lao của Tần sư đệ, những tán tu này đều là hắn chém giết.

- Xoạt!

Chỗ ghi danh có không ít đệ tử chú ý tới một màn này, tất cả đều la hoảng lên:

- Làm sao có thể?

Lập tức các loại suy đoán rầm rĩ vang lên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)