- Xem ra giết một tán tu Tiên Miêu cảnh Nhị Thập Nhị diệp, cũng không có chấn nhiếp được bọn hắn, xem bộ dáng còn chưa phục!
Tần Hạo Hiên yên lặng thầm nghĩ:
- Cũng được, bọn hắn khẳng định cho rằng ta là may mắn chiến thắng, vậy thì lại giết thêm một cái cho bọn hắn nhìn xem!
Đáng tiếc không thể hạ sát thủ, bằng không thì giết luôn cho sạch sẽ!
Tần Hạo Hiên cũng không phải người hiếu sát, nhưng không phải loại lương thiện, nếu như không phải sợ bị trưởng lão tông môn phát hiện, hắn sớm đã thống hạ sát thủ với hai gia hỏa mưu đồ làm loạn này rồi.
Tần Hạo Hiên đang suy tư chấn nhiếp hai người, nhưng lại không biết hai người này ở dưới thần sắc nhìn như bình tĩnh, là khiếp sợ thật sâu...
Ở đâu còn có không phục gì?
Lúc này Tần Dương mang theo Liêu Càn Khôn cùng Tần Hạo Hiên cẩn thận vượt qua đại doanh quân địch, đi vào cánh phải quân địch, tìm một thạch lâm núp vào.
Vì để tránh cho Tần Hạo Hiên lần nữa đầu óc nóng lên, lần này Tần Dương tìm không phải con đường tán tu trợ trận phải qua.
Mặc dù ở đây xác suất đụng phải tán tu thấp một ít, nhưng không có nghĩa là không có tán tu qua lại.
Đệ tử Thái Sơ giáo phân thành tiểu đội chặn giết tán tu quân địch, tán tu quân địch cũng phái ra người phản chặn giết.
Không có đợi bao lâu, thì có một tán tu đi vào phạm vi Thiên Mục phù dò xét, Thiên Mục sáng lên hai mươi quang điểm, đại biểu cho Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp, người tán tu này có lẽ là đội tuần tra phản chặn giết đệ tử Thái Sơ giáo, nhìn vẻ mặt cẩn thận của hắn đã biết rõ.
Tần Dương là Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp, sau khi nhìn thấy tán tu này là Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp, hắn cùng Liêu Càn Khôn động tâm rồi.
Dù sao tài sản của một tán tu Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp, cũng là một con số không nhỏ, hơn nữa một cái tán tu Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp, sao có thể là đối thủ của Tần Dương tu vi Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp xuất thân Thái Sơ giáo, huống chi Tần Dương còn có Liêu Càn Khôn hỗ trợ.
Chỉ cần hai người bọn họ ra tay, tán tu kia ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Bất quá Tần Dương cùng Liêu Càn Khôn cũng không phải mãng phu, bọn hắn vẫn còn chờ đợi thời cơ tốt nhất, chuẩn bị một kích tất sát Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp kia, loại tán tu phản chặn giết này, khẳng định đã làm xong chuẩn bị nguyên vẹn.
Tuy thu hoạch chiến lợi phẩm tốt, nhưng hai người Tần Dương cũng không muốn bị thương.
Nhưng thời điểm hai người bọn họ chờ thời cơ tốt nhất, Tần Hạo Hiên đã động thủ.
Lúc này đây Tần Hạo Hiên không có trực tiếp lao ra, não tàn lớn tiếng kêu gào, mà chỉ huy Thiết Bối Ngô Công đánh úp đầu lâu của tán tu kia.
Tán tu cùng đệ tử Thái Sơ giáo kịch chiến giao thủ, đã sớm làm cho đám tán tu thời khắc ở trạng thái chiến đấu, Tần Hạo Hiên vừa mới ra tay, tán tu cũng đã nhận ra, tán tu kinh nghiệm chiến đấu phong phú xoay người lăn một vòng, tránh thoát một kích của Thiết Bối Ngô Công.
Đánh lén thất bại!
Tần Hạo Hiên cũng không có tức giận, có tâm chấn nhiếp hai người Tần Dương, hắn trực tiếp lao ra, giơ lên Khai Thiên Trảm, lưỡi đao màu xanh dài chừng năm trượng, trực tiếp chém về phía tán tu.
Liêu Càn Khôn vốn cũng muốn lao ra, lại bị Tần Dương kéo một phát, lập tức hiểu được:
- Nhìn xem thực lực của Tần Hạo Hiên như thế nào, nếu như hắn chết thì càng tốt!
Ngay thời điểm Tần Hạo Hiên chém xuống một đao, bỗng nhiên cảm giác được bên trái có một bóng đen đánh tới, hắn theo bản năng lăn một vòng, tu qua Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, tố chất thân thể hơn xa Tu Tiên giả bình thường, cho nên hiểm hiểm tránh thoát một kích này.
Nhìn lại bên trái, Tần Hạo Hiên thình lình phát hiện, ở sau nham thạch còn trốn một tán tu Tiên Miêu cảnh Thập Thất diệp, vừa rồi hắc ảnh kia đúng là hắn thao túng phù thú công kích mình.
Nếu mình phản ứng hơi chậm, bị phù thú đánh trúng, cho dù bất tử cũng lột da.
Tần Hạo Hiên lập tức minh bạch, nguyên lai hai tán tu này là một đội, một cái chính diện câu dẫn mình ra, một cái ở bên cạnh đánh lén ám toán.
Nếu như không phải mình, là Tần Dương đi ra, không kịp đề phòng cũng có thể bị đánh trọng thương!
Trong nội tâm Tần Hạo Hiên cười khổ, mình trong ngày thường luôn muốn đánh lén người khác, không nghĩ tới trong nháy mắt thành con mồi bị đánh lén!
Tần Hạo Hiên vừa mới tránh thoát hắc ảnh, tán tu Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp kia cũng điều khiển phù thú vọt tới, tán tu lúc trước tránh thoát phù thú của Tần Hạo Hiên cũng lập tức quay đầu lại công tới.
Tình huống như ngàn cân treo sợi tóc, Tần Hạo Hiên biết rõ mình không có cách nào né, mặc kệ hắn trốn như thế nào, cũng chỉ có thể trốn một lần công kích, sẽ bị một phù thú khác đánh trúng.
Hơn nữa giờ phút này cũng không có khả năng thả ra phù thú ngăn trở phù thú của hai tán tu.
Chỉ có thể dùng Quỷ Thần Hàng Lâm.
Thân thể Tần Hạo Hiên lăn một vòng, tránh phù thú của tán tu Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp công kích, đồng thời không chút do dự giải trừ phong ấn lệ quỷ ở tay trái, lệ quỷ từ trong tay giãy giụa lao ra, hóa thành Cự Ma cao năm trượng, nắm đấm vừa thô vừa to nghênh tiếp phù thú của tán tu Tiên Miêu cảnh Thập Thất diệp.
- Phanh!
Phù thú của tán tu Tiên Miêu cảnh Thập Thất diệp bị đánh nát, lệ quỷ lại không có đình chỉ, nó như một làn gió bay đến trước mặt tán tu Tiên Miêu cảnh Thập Thất diệp kia, giơ lên quỷ trảo, ba một tiếng, đánh nát đầu lâu của tán tu này!
Chiến lực của Quỷ Thần Hàng Lâm nghiền áp, như bóp chết một con kiến...
Tán tu tu vi Thập Thất diệp, như tiểu hài tử đối mặt người trưởng thành bị cướp kẹo que, căn bản không có năng lực phản kháng.
Hắn thậm chí ngay cả kêu thảm một tiếng cũng không có, chỉ còn lại có thi thể không đầu.