Đi ra quân doanh, hai người Tần Dương mang theo Tần Hạo Hiên, lặng lẽ đi cánh trái của quân địch.
Bên ngoài trận doanh cánh trái, ngay cả một binh sĩ phàm nhân tuần tra cũng không có, đám tán tu cũng biết binh sĩ phàm nhân là không phát hiện được hành tung của Tu Tiên giả, cho dù phát hiện, Tu Tiên giả muốn giết chết một binh sĩ phàm nhân giống như giết chết con kiến, cho nên ngoại trừ tiểu đội tán tu ngẫu nhiên tuần tra, thì bình thường ở đây quỷ ảnh cũng không có một cái.
Nơi ba người Tần Hạo Hiên tới là một khu rừng nhỏ, lùm cây rậm rạp, rất thuận lợi ẩn nấp thân hình, mà cách đó không xa là một con đường nhỏ, đúng là một trong mấy con đường tán tu đến đây trợ giúp cần phải trải qua.
Tần Dương nhìn quanh bốn phía một phen, sau đó nói với Liêu Càn Khôn cùng Tần Hạo Hiên:
- Chúng ta chờ đợi ở chỗ này.
Chọn xong địa điểm ẩn thân, Tần Dương từ trong lòng bàn tay lấy ra Thiên Mục phù, dùng linh lực làm dẫn, thúc dục thiêu đốt, ở trong hư không xuất hiện quang điểm màu đen, tổng cộng bốn mươi chín cái, tạo thành hình dạng một con mắt.
Đây chính là Thiên Mục phù, chỉ cần có người bước vào phạm vi nó điều tra, người đến là Tiên Miêu cảnh bao nhiêu diệp, quang điểm của Thiên Mục phù sẽ sáng lên bao nhiêu cái, bởi vì không có linh lực chấn động, hơn nữa Thiên Mục chỉ có bên thi thuật có thể chứng kiến, cho nên sẽ không bị địch nhân phát hiện.
Bố trí xong Thiên Mục phù, ba người Tần Hạo Hiên liền ẩn nấp thân hình trốn ở trong bụi cỏ, chỉ cần ba người bọn họ không chủ động phát ra khí cơ, hoặc thực lực tán tu quân địch viễn siêu bọn hắn, thì không thể nào bị phát hiện.
Ôm cây đợi thỏ là một chuyện rất nhàm chán, Tần Hạo Hiên thỉnh thoảng có thể cảm giác được ánh mắt hữu ý hay vô ý của Tần Dương và Liêu Càn Khôn nhìn qua, trực giác nói cho hắn biết, hai người kia có địch ý với mình.
Tần Hạo Hiên cũng không tin Lý Tĩnh vô duyên vô cớ tốt với mình như vậy, thậm chí còn phái Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp Tần Dương cùng Tiên Miêu cảnh Thập Ngũ diệp Liêu Càn Khôn theo mình một tổ, chỉ vì cam đoan an toàn của mình.
Từ ánh mắt ẩn hàm địch ý của Tần Dương cùng Liêu Càn Khôn, Tần Hạo Hiên càng xác định hai người bọn họ không có hảo ý.
- Bọn hắn đến cùng đánh cái bàn tính gì?
Lúc đối chiến với tán tu quân địch, cố ý hại mình lâm vào hiểm địa?
Hoặc giết mình?
Trong đầu Tần Hạo Hiên hiện lên vô số suy đoán, nhưng từng cái đều không chắc chắn, hắn có thể kết luận Lý Tĩnh để cho hai người này tiếp cận mình, tuyệt đối không chỉ cho mình khó chịu đơn giản như vậy, tám chín phần mười là vì Hành Khí Đan.
Tần Hạo Hiên hạ quyết tâm:
- Bọn hắn không có hảo ý, nhưng ta cũng không thể trực tiếp ra tay giết bọn chúng, nếu không dùng năng lực của trưởng lão tông môn, vạn nhất hủy thi diệt tích không làm sạch sẽ, chỉ cần bọn hắn căn cứ một chút cặn cũng có thể tra ra hung thủ là ai! Cho nên nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, dùng thực lực tuyệt đối chấn nhiếp bọn hắn, để cho bọn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ!
Sau khi hạ quyết tâm, Tần Hạo Hiên cùng hai người bọn họ tiếp tục bảo trì cân đối vi diệu, ai cũng không nói, yên lặng chờ tán tu quân địch đến đây trợ trận xuất hiện.
Trời hợp lòng người, hôm nay vận khí của ba người bọn họ cũng không tệ lắm, ở chỗ này chờ không đến nửa canh giờ, thì có một Tu Tiên giả cỡi ngựa chạy như điên đến.
Tần Dương dùng ánh mắt ý bảo Liêu Càn Khôn cùng Tần Hạo Hiên không nên hành động thiếu suy nghĩ, sau đó chăm chú chờ tên tán tu kia chạy tới.
Khi tán tu này tiến vào phạm vi điều tra của Thiên Mục phù, Thiên Mục phù sáng lên hai mươi hai quang điểm.
Người tán tu này là Nhị Thập Nhị diệp!
Cho dù hắn chỉ cao hơn Tần Dương hai diệp, nhưng hai diệp này đủ để cho Tần Dương cùng Liêu Càn Khôn bỏ đi ý nghĩ đánh lén.
Tiên Miêu cảnh Nhị Thập Nhị diệp so với Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp thì cường đại hơn một đoạn, chính diện đối chiến mà nói, Tần Dương cơ hồ không có phần thắng, mặc dù có Tiên Miêu cảnh Thập Ngũ diệp Liêu Càn Khôn cùng Tiên Miêu cảnh Thất diệp Tần Hạo Hiên hỗ trợ, chính diện đối chiến phần thắng cũng bằng không, hơn nữa cho dù ba người bọn họ đánh lén cũng không nhất định có thể đắc thủ, một khi đánh lén thất bại, mình coi như xong đời.
Trong đầu Tần Dương nhanh chóng chuyển động ý niệm, cuối cùng quyết định buông tha cho chặn giết tán tu Tiên Miêu cảnh Nhị Thập Nhị diệp, hắn biết rõ, dùng thực lực ba người bọn họ hoàn toàn không thể nào.
Cho nên hắn dùng ánh mắt cáo tri Liêu Càn Khôn cùng Tần Hạo Hiên, ngàn vạn lần không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Chứng kiến tên tán tu Tiên Miêu cảnh Nhị Thập Nhị diệp kia, trong đầu Tần Hạo Hiên nhanh chóng tính toán, mình có Hình hóa thành nhuyễn giáp bảo hộ, thời khắc mấu chốt có thể thi triển Long Ma Kim Thân bảo vệ tánh mạng, chỉ cần mình cẩn thận một ít, đối phó một Tiên Miêu cảnh Nhị Thập Nhị diệp vẫn có nắm chắc, lại nói coi như mình đánh không thắng cũng có thể chạy trốn.
Đã quyết định dùng vũ lực cường đại chấn nhiếp hai người Tần Dương, Tần Hạo Hiên hạ quyết tâm, nhảy ra ngoài giết người này!
Trước đó vài ngày không ngừng chinh chiến, bất tri bất giác bồi dưỡng cho Tần Hạo Hiên khí tức nhanh nhẹn dũng mãnh, đồng thời cũng nuôi dưỡng hắn can đảm dám chiến, ngay cả Tiên Thụ cảnh bị thương mình cũng dám đánh lén, huống chi một tán tu Nhị Thập Nhị diệp?
Kém cỏi nhất cũng có thể dùng Vạn Lý Phù chạy trốn!
Sợ cái gì!
Khi ánh mắt Tần Dương ý bảo không nên hành động thiếu suy nghĩ nhìn về phía Tần Hạo Hiên, Tần Hạo Hiên trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ minh bạch...
Sau đó...
Hắn lập tức thay đổi vẻ mặt hung hăng càn quấy, đột nhiên từ trong lùm cây ẩn thân nhảy ra ngoài.
Tần Hạo Hiên lao ra quá nhanh!
Nhanh đến hai người khác không kịp làm ra phản ứng!
Dù sao tất cả mọi người minh bạch, chỉ cần đầu óc không có hư mất, một đệ tử Thái Sơ giáo tu vi Thất diệp, là không thể nào ở lúc này lao ra khiêu chiến một tán tu Nhị Thập Nhị diệp!
- Người tới đứng lại, cút ngay xuống ngựa cho ta, ngươi có biết đây là địa bàn của Thái Sơ Giáo ta không!
Tần Hạo Hiên một bộ hung hăng càn quấy, lệnh bài trên cổ có khắc hai chữ Thái Sơ lộ ra, không coi ai ra gì kêu gào:
- Nghịch tặc lớn mật, mau lăn xuống ngựa nhận lấy cái chết!
Trong nội tâm Tần Dương cùng Liêu Càn Khôn đã thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà Tần Hạo Hiên rồi!
Lúc này nhảy ra ngoài không chỉ là muốn chết, còn có khả năng kéo bọn hắn vào!
Dù sao sự tình Thái Sơ giáo ba người một đội, bên tán tu cũng biết rất rõ ràng!
Hôm nay đột nhiên nhảy ra một người, không phải nói cho người khác biết, còn có hai người mai phục sao?