Tần Hạo Hiên nghĩ nghĩ nói:
- Hành Khí Tán a, cái này vẫn có mấy bao!
Lý Tĩnh vui vẻ, dùng ánh mắt chờ mong nhìn Tần Hạo Hiên nói:
- Cũng tốt, cũng tốt!
Lý Tĩnh cũng không có nói mua, dù sao ở hắn xem ra, mình hạ mình kết giao như thế, lại lấy Trương Cuồng ra hù dọa, loại vật như Hành Khí Tán, Tần Hạo Hiên nhất định sẽ ngoan ngoãn tiễn đưa cho mình, để đổi lấy minh hữu.
- Lý sư huynh đã muốn mua, vậy thì nói cái giá đi.
Tần Hạo Hiên nói, vẻ mặt giống như thân huynh đệ cũng tính toán rõ ràng.
Dáng tươi cười trên mặt Lý Tĩnh cứng lại, hắn không nghĩ tới Tần Hạo Hiên sẽ vì mấy bao Hành Khí Tán mà đòi tiền mình, chẳng lẽ tin tức Trương Cuồng chính diện chém giết tán tu Tiên Miêu cảnh Nhị Thập Ngũ diệp không đủ rung động sao?
Chẳng lẽ hắn không muốn minh hữu như mình?
Nhưng Tần Hạo Hiên không có ý tứ nhả ra, Lý Tĩnh đành phải cắn răng nói:
- Dựa theo giá cả trước kia, hai trăm viên Linh Thạch hạ tam phẩm một bao, như thế nào?
- Như thế ta cám ơn Lý sư huynh rồi!
Trong nội tâm Lý Tĩnh hận đến ngứa răng, nhưng nụ cười trên mặt lại càng hòa ái dễ gần:
- Khách khí, khách khí, đây là nên phải! Hành Khí Tán là Từ sư muội luyện chế cho Tần sư đệ, lại để cho Tần sư đệ nhịn đau bỏ những thứ yêu thích bán cho ta, nhất định là phải lấy tiền, bằng không thì ta làm sư huynh như thế nào không biết xấu hổ nhân chứ?
Tần Hạo Hiên yên tâm thoải mái tiền thu, quay người đi trở về doanh trướng của mình, những ngày này chứng kiến hết thảy để cho hắn minh bạch, mình đưa Hành Khí Đan cho Lý Tĩnh, vị đệ tử tử chủng xuất thân hoàng tử kia, cũng sẽ không cảm động và nhớ nhung mình tốt với hắn, ngược lại cảm thấy hết thảy đều là chuyện đương nhiên.
Đã như vậy, lấy lòng làm gì?
Hình nhìn Tần Hạo Hiên đi ra ngoài một chuyến, trở lại trong tay liền có hơn một túi Linh Thạch, kinh ngạc đến miệng có thể nhét vào quả trứng gà.
- Này, những Linh Thạch này có phải tiểu tử ngốc kia đưa cho ngươi hay không?
Lam Yên nhìn Linh Thạch trong tay Tần Hạo Hiên, không đếm xỉa tới hỏi.
- Tiểu tử ngốc?
Tần Hạo Hiên ngẩn người, lúc này mới hồi phục tinh thần lại:
- Ngươi nói là Lý Tĩnh sao?
Lam Yên gật đầu:
- Trừ hắn ra còn có ai, trang giống như lão sói vẫy đuôi, vẻ mặt tươi cười dối trá, nghĩ người khác đều ngu xuẩn, chút tâm địa gian giảo kia người khác giống như đều nhìn không ra.
Hiển nhiên, Lam Yên ghi hận Lý Tĩnh mê đắm nhìn nhiều nàng vài lần.
Tần Hạo Hiên khó được tán thưởng Lam Yên một cái, ánh mắt của cô gái nhỏ này vẫn rất chuẩn nha, hắn vừa cười vừa nói:
- Đúng vậy, những Linh Thạch này chính là hắn cho ta, bất quá ta bán Hành Khí Tán cho hắn, cũng không phải hắn tặng không. Hơn nữa hắn tìm ta muốn mua Hành Khí Đan, chuyển ra Trương Cuồng khống chế phù long có thực lực chính diện đánh chết Tiên Miêu cảnh Nhị Thập Ngũ diệp làm ta sợ, hi vọng hù ngã ta đưa Hành Khí Đan cho hắn, sau đó cầu hắn liên minh.
- Thật hèn hạ, khá tốt lá gan ngươi khá lớn, đổi thành người khác sớm bị dọa bái vào môn hạ của hắn rồi.
Hình cười rộ lên nói:
- Ngươi không bán Hành Khí Đan cho hắn, vậy thì tiễn cho hắn mấy bao Hành Khí Tán! Ngươi ngay cả mấy bao Hành Khí Tán cũng lấy tiền, hắn khẳng định ghi hận ngươi rồi!
Tần Hạo Hiên buông tay nói:
- Không sao cả... cho dù ta đưa hắn mấy bao Hành Khí Tán, hắn cũng không tốt với ta, hơn nữa lúc ta gặp nạn hắn khẳng định còn có thể bỏ đá xuống giếng, dựa theo giá công đạo bán hắn mấy bao Hành Khí Tán, không cầu hắn có ấn tượng với ta, dù sao ta thật sự có khó khăn, hắn cũng không có thể giúp đỡ. Nếu đưa Hành Khí Đan cho hắn, dùng tâm tính tự cho là đúng của Lý Tĩnh, còn tưởng rằng ta có cầu ở hắn, yên tâm thoải mái thu đồ vật của ta sau đó ở sau lưng tính toán ta, cho nên có thể thu tiền vì sao không thu tiền?
Tần Hạo Hiên lý luận cũng không sai, Hình nghe xong gật đầu nói:
- Từ tiếng nói cử động của hắn mấy ngày nay đến xem, thu nạp một tí người hắn so với trước kia càng kiêu ngạo, ở Thái Sơ giáo chiêu hiền đãi sĩ là làm không được, bất quá muốn lôi kéo ngươi, thái độ đối với ngươi coi như thu liễm.
Lúc này, Lam Yên bỗng nhiên cười rộ lên nói:
- Ta nói không sai a, hắn là tiểu tử ngốc, còn tự cho là mình thông minh! Ngay cả hai người đần như các ngươi cũng nhìn thấu hắn, thật thất bại.
Tần Hạo Hiên và Hình bị Lam Yên trào phúng bất đắc dĩ nhìn nhau một cái, ai cũng không có hứng thú đấu võ mồm nới nha đầu kia.
Lúc này trong doanh trướng của Lý Tĩnh, Lý Tĩnh cầm ba bao Hành Khí Tán sắc mặt tái nhợt, giận tím mặt, trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Tần Hạo Hiên, ta lễ ngộ với ngươi như thế, ngươi chẳng những không tri ân, ngay cả mấy bao Hành Khí Tán cũng dám tìm ta đòi tiền! Ta cũng không phải yếu nhất trong tam đại tử chủng, chờ Bá Đạo Chân Long Quyết của ta tu luyện đại thành, tương lai thành tựu không thể hạn lượng! Đến lúc đó Trương Cuồng muốn giết ngươi, cho dù ngươi quỳ xuống cầu xin, lão tử cũng không nhìn ngươi một cái!
Lý Tĩnh càng nghĩ càng nộ, bỗng nhiên đập bàn, cái bàn bị linh lực bá đạo trong cơ thể hắn chấn thành bột mịn.
Vài tên tiểu đệ tâm phúc gác ở xung quanh, cử động của Lý Tĩnh làm bọn chúng sợ tới mức câm như hến, đại khí cũng không dám thở gấp.
- Tần Hạo Hiên, đừng cho rằng ta không biết, trên người của ngươi khẳng định còn Hành Khí Đan, vậy mà cầm mấy bao Hành Khí Tán qua loa ta!
Ánh mắt Lý Tĩnh hung dữ đảo qua vài tên tiểu đệ tâm phúc nói:
- Các ngươi nói xem, có biện pháp nào từ trên người Tần Hạo Hiên đạt được Hành Khí Đan không!
Một gã tâm phúc cẩn thận từng li từng tí nói:
- Sư huynh, nếu không trực tiếp đoạt Hành Khí Đan trên người hắn đi! Ở đây cũng không phải phạm vi tông môn.
Lý Tĩnh nhướng mày, quát lớn:
- Mặc dù Tây Môn Thắng sư thúc mặc kệ sự tình, nhưng hắn cũng không phải mù lòa, hiển nhiên cướp bóc, ngươi muốn ta bị hắn bắt về tông môn xử phạt sao?