Người tới chính là đệ tử tử chủng Lý Tĩnh, hắn rất xa chứng kiến Tần Hạo Hiên, thình lình phát hiện ngắn ngủn ba tháng không thấy, linh lực trên người Tần Hạo Hiên càng thêm hùng hậu, trong nội tâm cả kinh, xem ra trong khoảng thời gian này thực lực của Tần Hạo Hiên tăng lên rất nhanh, nhưng nụ cười trên mặt Lý Tĩnh càng thêm ôn hòa.
Lý Tĩnh vừa bước nhanh đến gần vừa nói:
- Tần sư đệ, từ lần trước chúng ta thất lạc, vi huynh vẫn lo lắng ngươi, ở bên ngoài không thể so với Thái Sơ giáo, tà ma ngoại đạo vô số, bây giờ thấy ngươi bình an trở về, ta an tâm!
Chứng kiến người đến là Lý Tĩnh, Tần Hạo Hiên mỉm cười nói:
- Làm phiền Lý sư huynh lo lắng, đêm đó sau khi cùng các ngươi tẩu tán xác thực gặp được một chút phiền toái, nhưng cũng may gặp được Xích Luyện Tử trưởng lão của bổn môn, lúc này mới gặp dữ hóa lành. Đúng rồi, Xích Luyện Tử trưởng lão có ở chỗ này không? Ta còn không có cảm ơn hắn.
Xích Luyện Tử tồn tại để cho Tần Hạo Hiên quá bất an, cho nên nhìn thấy Lý Tĩnh hắn liền nhịn không được nghe ngóng hành tung của Xích Luyện Tử, nếu như Xích Luyện Tử ở chỗ này, hắn sẽ không chút do dự bỏ chạy.
- Là như vậy sao, vậy thì tiếc nuối, nghe nói Xích Luyện Tử trưởng lão cùng một tán tu Tiên Thụ cảnh đấu pháp bị thương, hiện tại đã về tông môn tu dưỡng rồi!
Lý Tĩnh thổn thức một tiếng, sau đó chứng kiến Lam Yên bên người Tần Hạo Hiên, con mắt sáng ngời nói:
- Tần sư đệ, vị cô nương này là?
- Bằng hữu của ta, Lam Yên.
Tần Hạo Hiên giới thiệu, lại chỉ vào Lý Tĩnh nói:
- Vị này chính là Lý Tĩnh sư huynh.
Biết được Xích Luyện Tử không ở chỗ này, còn về Thái Sơ giáo dưỡng thương, tảng đá lớn trong nội tâm Tần Hạo Hiên rơi xuống đất, đồng thời cười càng vui vẻ hơn.
Tần Hạo Hiên giới thiệu xong Lam Yên, ánh mắt của Lý Tĩnh ở trên người nàng dừng lại vài giây, tựa hồ đang suy đoán quan hệ của nàng cùng Tần Hạo Hiên, dùng tư sắc và khí chất của Lam Yên, ở trong Bách Hoa Đường tất cả đều là nữ đệ tử cũng tìm không thấy người có khả năng so sánh, Lý Tĩnh không khỏi nhìn nhiều mấy lần, sau đó khách khí nói:
- Ha ha, Lam Yên cô nương, Tần sư đệ và ta là hảo hữu chí giao, ở chỗ này ngươi không cần ước thúc, cần gì cứ nói với ta!
Lam Yên nhìn Lý Tĩnh, chỉ lễ phép nói một tiếng:
- Cảm ơn!
Thái độ của Lam Yên lãnh đạm, Lý Tĩnh đụng phải cái đinh cũng hơi có vẻ xấu hổ, sau đó ha ha một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tần Hạo Hiên.
- Đến, Tần sư đệ, chúng ta đi vào trước đi, ở bên ngoài chém chém giết giết rất khó chịu! Chắc hẳn ngươi một đường bôn ba cũng mệt mỏi, vi huynh an bài cho ngươi địa phương nghỉ ngơi.
Lý Tĩnh làm ra một thủ thế, dẫn ba người Tần Hạo Hiên tiến vào quân doanh.
Biết được Xích Luyện Tử không ở chỗ này, Tần Hạo Hiên rất thoải mái, tự nhiên phải theo Lý Tĩnh vào, bất kể như thế nào, ở cùng đệ tử tông môn, an toàn vẫn có bảo đảm!
Vì vậy Tần Hạo Hiên khẽ cười nói:
- Phiền toái Lý sư huynh rồi!
Một đường đi vào quân doanh, Tần Hạo Hiên phát hiện bất kể là đệ tử mới nhập hồng trần, hay Thái Sơ giáo phái xuống lịch lãm rèn luyện, trợ giúp quân đội Tường Long quốc, đối với Lý Tĩnh đều cực kỳ cung kính, mà Lý Tĩnh một đường tươi cười hòa ái, nhưng trên nét mặt lộ ra khí thế cao cao tại thượng chứng minh quan hệ của bọn hắn là chủ tớ.
Chẳng lẽ những đệ tử Thái Sơ giáo Tiên Miêu cảnh hơn Thập diệp kia, đã thành tiểu đệ của Lý Tĩnh sao?
Tại đây quá nhiều Tu Tiên giả, Hình một mực sắm vai Hoa Lao cũng không nói gì, bởi vì chỉ cần không cẩn thận để lộ ra một chút ma khí, sẽ bị vô số Tu Tiên giả vây quanh nghiền giết, cũng may Hoa Lao chỉ là nhân vật bình thường, cũng không có người chú ý tới hắn.
Chứng kiến trong quân doanh tụ tập nhiều đệ tử Thái Sơ giáo như vậy, Tần Hạo Hiên kinh ngạc hỏi:
- Dùng thực lực của tông môn chúng ta, chỉ cần phái một trưởng lão có thể tiêu diệt tán tu ủng hộ phản Vương, những tán tu này tản ra, phản Vương cũng sẽ không còn chỗ dựa, chiến tranh liền xong. Nhưng vì sao đến bây giờ chiến tranh còn không có chấm dứt?
Lý Tĩnh mỉm cười nói:
- Ý tứ của chưởng giáo chân nhân, ta cũng suy đoán không ra, bất quá ta đoán chừng là vì ma luyện chúng ta! Lúc này đây tông môn phái ra 100 đệ tử, phần lớn là Tiên Miêu cảnh hơn Thập diệp, Nhị Thập diệp, đúng rồi, Diệp Nhất Minh sư huynh của ngươi cũng ở trong đó.
- A! Diệp sư huynh cũng tới!
Con mắt Tần Hạo Hiên sáng ngời, mặc dù ở đây đều là đệ tử Thái Sơ giáo, nhưng Tần Hạo Hiên và bọn họ chỉ là sơ giao, nhưng sư huynh Diệp Nhất Minh lại bất đồng.
Trên đường đi, Tần Hạo Hiên chứng kiến không ít gương mặt quen thuộc, trong đó có hai đồ đệ của Xích Luyện Tử, còn có đại đệ tử Tập Mục Nguyên.
Tập Mục Nguyên cùng sư đệ của hắn Lệnh Hồ Đồng dùng ánh mắt âm tàn nhìn Tần Hạo Hiên.
- Tập sư huynh, Tần Hạo Hiên này quả nhiên đến rồi!
Lệnh Hồ Đồng lặng lẽ tiến đến bên tai Tập Mục Nguyên nói:
- Sư phụ nói muốn sống bắt hắn, nhưng nơi này nhiều người như vậy, nên làm cái gì bây giờ?
Khóe miệng Tập Mục Nguyên cười lạnh nói:
- Không vội!