Lam Yên thu tay, cẩn thận nhớ lại vừa rồi thời điểm đụng chạm đến mai rùa cùng đồng tiền, dưới đáy lòng hiện lên rung động.
Kính sợ!
Tuyệt đối là kính sợ, tựa như lúc chứng kiến trưởng bối thành kính bói toán, kính sợ đối với thiên đạo, đối với sinh mạng.
Hình cũng không cam chịu yếu thế:
- Để cho ta tới thử xem!
Kết quả Lam Yên cùng Hình phân biệt thử qua, ba người bọn họ hai mặt nhìn nhau, không quản bọn hắn dùng sức như thế nào, mai rùa cùng ba tiền đồng vẫn bất động, giống như cùng không gian này dung làm một thể, dời bất động.
Lam Yên trợn trắng mắt nói:
- Được rồi được rồi, không cần nó ta cũng có thể tính toán!
- Ngươi thực biết bói toán?
Tần Hạo Hiên kinh ngạc nhìn Lam Yên nói:
- Nếu như ngươi bói toán chuẩn xác mà nói, sẽ không bị người bắt được!
Cái mũi của Lam Yên nhíu một cái nói:
- Ai nói ta coi không được hả? Mặc dù trên đường có chút kiếp nạn nhấp nhô, nhưng bây giờ không phải hảo hảo sao?
Hình khích lệ Tần Hạo Hiên nói:
- Để nàng coi đi, dù sao chúng ta cũng không biết bói toán, quẻ của nàng hợp tâm ý của chúng ta thì nghe, không hợp tâm ý chúng ta không nghe là được!
Tần Hạo Hiên ngẫm lại cũng thế, dù sao bây giờ mình không biết nên đi nơi nào, nghe nàng bói cũng không sao.
- Có bói không?
Lam Yên không vui nhìn Hình, thằng này đối với sự tình thần thánh như bói toán lại không có một chút tâm kính sợ:
- Không có một chút thành ý, bao nhiêu người muốn cầu bổn tiểu thư bói toán, bổn tiểu thư cũng không đáp ứng!
- Bói đi!
Tần Hạo Hiên gật đầu.
Lam Yên lấy ra một cái mai rùa, cùng với ba tiền đồng bắt đầu tính quẻ.
Trên lưng cái mai rùa này có rất nhiều hoa văn, mặc dù bề ngoài cũng cổ xưa, nhưng cảm giác này xa xa không bằng mai rùa trong Càn Khôn phù.
Lam Yên để ba tiền đồng vào trong mai rùa, sau đó dùng hai tay trắng noãn chặn hai đầu mai rùa, nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm, đồng thời cũng bắt đầu lay động.
Tần Hạo Hiên chú ý tới, thời điểm nàng lay động, vẻ điêu ngoa giảo hoạt trên mặt quét qua sạch sẽ, chuyển biến thành cung kính cùng thánh khiết, một Lam Yên đáng yêu điêu ngoa không thấy nữa, mà chuyển biến thành một Lam Yên thánh khiết.
Thời điểm Lam Yên lay động, mai rùa cùng không khí sinh ra một loại cộng minh cổ quái, Lam Yên phóng ra linh lực dẫn đạo, mai rùa chấn động càng thêm lợi hại, ba tiền đồng bên trong đinh đương đang đang, một cảm giác kỳ diệu cổ quái từ trong lòng Tần Hạo Hiên bay lên.
Loại cảm giác này nói không rõ, nhưng Tần Hạo Hiên lại cảm giác được rõ ràng có quan hệ tới mai rùa, hẳn là Lam Yên bói toán mang đến.
Tần Hạo Hiên kinh ngạc nhìn Lam Yên, hắn đáp ứng để cho Lam Yên bói toán cho mình, vốn không tin tưởng một tiểu cô nương thực biết bói toán, phải biết bói toán không đơn giản chỉ là lấy cái mai rùa, mấy đồng tiền lung lay là được, trong đó liên lụy tới thiên địa chi lý, bát quái lục nghệ, số mệnh một người cùng với Thiên Đạo cương thường… mặc dù Hạ Vân Đường Hạ Vân Tử học tập nghiên cứu Lục Hào Quái trên trăm năm, cũng không dám nói mình tinh thông bói toán.
Bói toán, là một loại thủ đoạn thần kỳ.
Hình và Tần Hạo Hiên liếc nhau, hiển nhiên cũng cảm thấy ngạc nhiên với thủ đoạn của Lam Yên, hắn nhìn ra kinh nghi trong mắt Tần Hạo Hiên nói:
- Đợi nàng tính đi, dù sao chúng ta cũng không biết đi đâu, nghe nàng tính toán một chút cũng không mất gì.
Cho dù Hình xuất thân U Tuyền Minh giới, bình thường bất cần đời, ngoài miệng nói không sao cả, nhưng ở sâu trong nội tâm đối với bói toán vẫn rất kính sợ.
Bói toán là tụ tập thiên địa huyền ảo, đối với phàm nhân cùng Tu Tiên giả bình thường, bói toán là bói sinh tử, bói phúc họa, bói số mệnh, bói quá khứ tương lai, xu cát tị hung, mà đối với những Tu Tiên giả có đại thần thông, có thể sử dụng bói toán đổi đi số mệnh của người khác, họa đổi thành phúc, chết đổi thành sinh, mà người tinh thông đạo này tâm thuật lại bất chính, thì bói toán sẽ biến thành thần thông giết người!
Rốt cục, Lam Yên không hề lay động mai rùa trong tay, nhưng ba tiền đồng trong mai rùa vẫn nhảy lên không thôi, lẫn nhau va chạm phát ra tiếng vang thanh thúy.
Lam Yên cởi bỏ một tay, ba tiền đồng rơi xuống đất.
Lam Yên nhìn quẻ tượng, trầm tư một lát nói:
- Quẻ tượng nói tiềm long quy biển sâu, cô nhạn nên hồi sào!
- Trở về?
Tần Hạo Hiên ngẩn người, nhớ tới Xích Luyện Tử tuyệt đối sẽ không đơn giản buông tha mình, lắc đầu nói:
- Lại tính toán một quẻ xem, kiên quyết không thể trở về!
Lam Yên không làm, trừng mắt cả giận nói:
- Nào có coi bói như ngươi, không ném ra quẻ tượng ngươi muốn thì bói lại, vậy còn bói làm gì?
Tần Hạo Hiên nhíu mày nói:
- Ta bây giờ trở về nhất định phải chết, chẳng lẽ ngươi hi vọng ta chết à? Ta chết ngươi lại cơ khổ không nơi nương tựa rồi...
Hình cũng nghĩ sau khi trở về một khi đụng phải Xích Luyện Tử, Xích Luyện Tử khẳng định sẽ không chút lưu tình bắt Tần Hạo Hiên, dùng Xích Luyện Tử oán hận, đến lúc đó muốn tự sát cũng khó.
Vì vậy hắn cũng phụ họa nói:
- Đúng đấy! Ngươi lại tính toán một lầnxem
- Các ngươi không có một chút tâm kính sợ sao?
Lam Yên giận dữ mắng hai người, sau đó mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ bói lại một lần:
- Lúc này đây quẻ tượng nói, ngươi nên tìm một chỗ trốn đi tăng thực lực lên, sau đó lại trở về!