- Vậy được rồi, nể tình nữ hài như ngươi lẻ loi trơ trọi, ngươi theo chúng ta đi thôi!
Ánh mắt của Tần Hạo Hiên đảo qua Lam Yên, sau đó lực chú ý phóng tới Càn Khôn phù trong tay, không đếm xỉa tới nói:
- Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi theo chúng ta đi phải rất cẩn thận, bởi vì tùy thời có thể gặp nguy hiểm!
Lam Yên nhún vai nói:
- Xem ra các ngươi giống như bị người đuổi giết rất chật vật a. Bất quá hiện tại ta lại có thể đi nơi nào đây? Đi theo các ngươi ít nhất an toàn hơn tự mình hành tẩu?
Tần Hạo Hiên bị người nói như vậy cũng có chút cười xấu hổ:
- Đi cùng chúng ta, chưa hẳn an toàn hơn ngươi đi một mình. Hơn nữa... Chúng ta rất nghèo, nếu ngươi bị đói, đừng phàn nàn chúng ta.
Lam Yên cho Tần Hạo Hiên một cái biểu lộ ta không sao cả, nhìn Hình và Tần Hạo Hiên đang muốn cất bước ly khai nói:
- Hai vị, các ngươi đi như vậy sao? Sao không cưỡi phù mã? Chẳng lẽ các ngươi ngay cả phù mã cũng không có sao?
Phù mã này, Tần Hạo Hiên cũng đã được nghe nói, dùng thủ pháp đặc thù luyện chế, tốc độ nhanh hơn thiên lý mã rất nhiều, hơn nữa lại ổn định thoải mái dễ chịu, đồ vật giá cao như phù mã, Thái Sơ giáo bọn hắn cũng rất ít, bất quá như Tứ đại đường đường chủ, trưởng lão Trưởng Lão Viện có thể ở Thái Sơ giáo nhận lấy phù mã, nhưng thái điểu như Tần Hạo Hiên, là căn bản không có tư cách.
Tần Hạo Hiên quay đầu lại, thành thật trả lời:
- Không có!
Thần sắc của Lam Yên rõ ràng hơn:
- Nguyên lai, các ngươi lăn lộn so với ta tưởng tượng còn kém hơn một chút... loại hàng vỉa hè hàng như phù mã cũng không có.
Đối với Lam Yên nhận thức, Tần Hạo Hiên rất vui vẻ, đối phương đã bắt đầu biết rõ mình thật sự không giàu có rồi.
Mà Hình bị Lam Yên chẹn họng mấy lần cũng học thông minh, mặc dù rất muốn đánh trả nhưng bờ môi giật giật vẫn nhịn được, Ma thiên tài của U Tuyền Minh giới ở trước mặt Tần Hạo Hiên bách chiến bách thắng, nhưng ở trước mặt Lam Yên có chút điêu ngoa, hắn tự than thở không bằng.
Tần Hạo Hiên nghĩ nghĩ, nhìn Lam Yên nói:
- Ta có một Ngô Công phù thú, ngươi muốn cỡi hay không?
Lam Yên nhíu mày, trên mặt lộ ra ghét bỏ nói:
- Không cưỡi không cưỡi, đồ vật buồn nôn như vậy, ta mới không đụng đâu! Ngươi có Linh Thạch hay không, cho ta chút Linh Thạch, ta luyện chế một thớt phù mã là được.
- A, ngươi muốn bao nhiêu?
Tần Hạo Hiên thoáng kinh ngạc nhìn Lam Yên, không nghĩ tới nàng còn biết luyện chế phù mã.
Lam Yên phất tay nói:
- Không nhiều lắm, ngươi cho ta mười vạn tám vạn Linh Thạch là đủ rồi!
Tần Hạo Hiên trợn trắng mắt, Hình thì nhìn có chút hả hê cười rộ lên.
- Mười vạn tám vạn? Đoạt tiền a! Ta đi nơi nào tìm nhiều Linh Thạch như vậy! Ta có nhiều Linh Thạch như vậy, còn có thể giống như bây giờ sao?
Lam Yên khẩn trương liên tục khoát tay giải thích:
- Không không không, ngươi lý giải sai ý tứ của ta rồi. Ta thực không phải hỏi ngươi Linh Thạch thượng phẩm trung phẩm, ngươi cho ta mười vạn tám vạn Linh Thạch hạ nhất phẩm là được rồi...
Linh Thạch hạ nhất phẩm...
Mấy chữ Lam Yên nói thản nhiên, nhưng nghe vào tai Tần Hạo Hiên giống như sét đánh, triệt để choáng váng, đứng tại nguyên chỗ nửa ngày, cười khổ nói:
- Muội tử, ngươi xem ta ở đâu giá trị mười vạn tám vạn Linh Thạch hạ nhất phẩm, thì tìm nới nào bán ta đi, ta không cần nhiều, phân ta chia năm năm.
Tần Hạo Hiên còn có một câu không nói ra, là con mẹ nó đến bây giờ còn chưa thấy qua Linh Thạch hạ nhất phẩm là cái dạng gì nha!
Lam Yên lần nữa thở dài, nàng cảm giác mình đối với Tần Hạo Hiên nghèo khó, lại có hiểu rõ càng sâu, xem bộ dạng của hắn giống như ngay cả Linh Thạch hạ nhất phẩm là bộ dáng gì cũng chưa từng gặp, người cứu mình này làm sao có thể sống được tới giờ a!
Chờ về nhà, sẽ đưa hắn một ít Linh Thạch để hắn đời này dùng không hết!
Cho hắn biết cứu mình, là sự tình chính xác nhất đời này.
Nàng ngậm chìa khóa vàng sinh ra nào biết Tần Hạo Hiên đến bây giờ, còn chưa thấy qua Linh Thạch hạ nhất phẩm là cái dạng gì!
Tần Hạo Hiên lặng lẽ hỏi thăm Hình:
- Luyện chế phù mã cần nhiều Linh Thạch như vậy sao?
Hình hừ lạnh một tiếng nói:
- Luyện phù mã làm gì cần nhiều Linh Thạch như vậy, nếu như không phải nàng luyện chế quá kém, chính là nàng muốn lừa Linh Thạch của ngươi!
Tần Hạo Hiên bừng tỉnh đại ngộ.
Lam Yên không nghĩ tới Tần Hạo Hiên lại ở trước mặt nói xấu mình, vì vậy Lam Yên tiểu thư xinh đẹp hào phóng không để ý “người nghèo Tần Hạo Hiên, quay đầu nhìn Hình đang cười trộm không thôi nói:
- Hình? Đúng không? Vừa rồi sao các ngươi không giết Vân Hạc Sơn Nhân kia?
Nhắc tới Vân Hạc Sơn Nhân, trên mặt Lam Yên che một tầng nộ khí, lộ ra cực kỳ không cam lòng.
Hình không muốn đắc tội tiểu thư điêu ngoa này, nói sau đây cũng không phải cơ mật gì, vì vậy cực kỳ thành thật trả lời:
- Chúng ta dẫn hắn đi, mặc dù hắn bị thương, nhưng vẫn rất cường hãn, chúng ta cố ý kíp nổ một phù thú bán thành phẩm quán thâu rất nhiều Linh Thạch, tạc hắn bị thương, vì vậy hắn bỏ chạy, ai, đáng tiếc không có đánh lén được hắn, nếu không có thể giết chết hắn rồi.
- Thật đáng tiếc!
Vẻ mặt Lam Yên đáng tiếc nói:
- Lần sau đụng phải hắn liền trực tiếp giết hắn đi!