Muốn cướp phù thú của ta?
Tần Hạo Hiên nở nụ cười, vốn đang sợ đối phương trốn tránh, cái phù thú này sẽ dùng vô dụng, không nghĩ tới đối phương phối hợp như vậy!
Muốn cướp đoạt phù thú...
Đã như vầy... tiền bối ngượng ngùng… Ngươi muốn chết...
Ta không thể ngăn ngươi không phải sao?
Theo Tần Hạo Hiên ném ra Tất Phương phù thú, đến Vân Hạc Sơn Nhân bắt lấy Tất Phương phù thú, cùng với kíp nổ, Tần Hạo Hiên dùng Vạn Lý Phù cấp tốc chạy trốn đã chạy ra hơn mười dặm.
Hắn không có do dự chút nào, một bên tăng thêm tốc độ bỏ trốn, một bên dùng linh lực dẫn động Tất Phương phù thú bán thành phẩm, thân thể bán thành phẩm của Tất Phương phù thú bắn ra vạn đạo hào quang, hào quang nhuộm đỏ nửa bầu trời, khí lưu nóng rực trùng kích tứ tán.
- Oanh!
Sóng xung kích chấn Tần Hạo Hiên đã bỏ trốn ra ngoài mười dặm lảo đảo, mà phụ cận Vân Hạc Sơn Nhân vốn là rừng rậm cổ thụ che trời, hiện tại dùng Vân Hạc Sơn Nhân làm trung tâm, phương viên mười dặm không thấy một vật, thậm chí còn tạc ra một hố sâu đường kính năm dặm, sâu hơn mười trượng.
Sau khi Tất Phương phù thú bạo tạc, Hình vội vàng nói:
- Đi, xem hắn chết chưa!
Tần Hạo Hiên cũng không do dự, lập tức khởi động Vạn Lý Phù chạy về phía hố sâu.
Ở trong đáy hố, quần áo Vân Hạc Sơn Nhân tả tơi, toàn thân là huyết, nếu hắn ở thời kỳ toàn thịnh, Tất Phương phù thú ẩn chứa linh lực khủng bố bạo tạc, cũng có thể làm hắn trọng thương, huống chi lúc này hắn đã trọng thương rất nặng.
Đau nhức!
Vân Hạc Sơn Nhân cảm giác tất cả xương cốt đều nát hết!
Thảm a!
Vân Hạc Sơn Nhân phát hiện mình chưa bao giờ thảm như vậy!
Dù năm đó bị Cổ Vân Tử xách kiếm đuổi giết ba ngày ba đêm, trốn như một con chó nhà có tang, cũng không thảm như hiện tại!
Nếu không phải thời điểm Tất Phương phù thú bạo tạc, linh lực trong cơ thể hắn theo bản năng bảo vệ đan điền kinh mạch, giờ phút này cho dù hắn bất tử cũng cả đời tàn tật, nhưng dù vậy, thương càng thêm thương, Vân Hạc Sơn Nhân đã không địch nổi Tiên Miêu cảnh Tần Hạo Hiên rồi.
Tiểu súc sinh!
Vân Hạc Sơn Nhân nhổ ra một búng máu tươi, hắn rất muốn bay lên, trực tiếp chém chết Tần Hạo Hiên cho hả giận.
Chỉ là hôm nay Vân Hạc Sơn Nhân thật sự đã dầu hết đèn tắt, hắn sợ!
Tiểu tử Tần Hạo Hiên kia từ khi bắt đầu chạy trốn, đã dùng vô số đồ vật kỳ quái!
Đệ tử Thái Sơ giáo, đều có nhiều đồ vật áp đáy hòm như vậy sao?
Vân Hạc Sơn Nhân chẳng quan tâm suy nghĩ những thứ này, hôm nay việc cần phải làm, là chạy trốn!
Lưu được núi xanh không lo không có củi đốt, chỉ cần thương thế của mình khôi phục, chỉ là một Tiên Miêu cảnh sao có thể trốn ra lòng bàn tay.
Cho nên Vân Hạc Sơn Nhân chứng kiến Tần Hạo Hiên lại đến, oán độc trừng mắt liếc hắn một cái, trực tiếp khống chế phi kiếm thoát đi, Vân Hạc Sơn Nhân không có chú ý tới, bị tạc được quần áo tả tơi hắn, từ trong lòng ngực rơi ra một khối phù lục.
Tần Hạo Hiên thấy Vân Hạc Sơn Nhân thoát đi, vốn muốn thúc dục Vạn Lý Phù truy kích, nhưng Hình chặn lại nói:
- Đừng đuổi theo, dù sao hắn cũng là một cường giả Tiên Thụ cảnh, ngay cả Cửu trưởng lão cũng có vài phần kiêng kị, nếu như chúng ta ép hắn lên tuyệt lộ, hắn khẳng định còn có sát chiêu bảo vệ tánh mạng!
Tần Hạo Hiên ngẫm lại cũng phải, cho dù lúc này Vân Hạc Sơn Nhân hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, mình đuổi theo sẽ rất nguy hiểm.
Vân Hạc Sơn Nhân cũng không có trốn về hang ổ, mà trốn đi một phương hướng khác, Tần Hạo Hiên thấy hắn đi xa, lúc này mới nhặt lên khối phù lục mà hắn làm rơi kia.
Phù lục này màu đen, toàn thân lộ ra khí tức cổ quái, mặc dù Vạn Lý Phù cùng Phàm Nhân phù của mình lộ ra khí tức, cũng không cổ quái bằng nó.
Chứng kiến khối phù lục này, mắt Hình bốc lên tinh quang, vui vẻ cười nói:
- Oa ha ha, buôn bán lời buôn bán lời, cái này là Càn Khôn phù!
- Càn Khôn phù?
Tần Hạo Hiên kinh ngạc hỏi:
- Cái gì là Càn Khôn phù? Có làm được cái gì sao?
Hình cười thần bí nói:
- Ngươi cầm 100 viên Linh Thạch hạ tam phẩm cho nó quán linh sẽ biết.
Tần Hạo Hiên sử dụng 100 viên Linh Thạch hạ tam phẩm, linh lực rót vào Càn Khôn phù, bỗng nhiên một đạo bạch quang từ trong Càn Khôn phù hiện lên, có cấm chế!
Mặc dù tiêu hao 100 viên Linh Thạch hạ tam phẩm, nhưng bởi vì Càn Khôn phù có cấm chế, vậy mà không có mở ra.
- Oa oa! Cái quỷ gì đây, lại thiết trí cấm chế, lãng phí 100 viên Linh Thạch hạ tam phẩm của lão tử!
Tần Hạo Hiên tức giận đến oa oa kêu to, hôm nay trốn chạy để khỏi chết đã tiêu hao rất nhiều Linh Thạch, còn ở trên một cái Càn Khôn phù không biết dùng làm gì lãng phí 100 viên Linh Thạch, để Tần Hạo Hiên đau lòng muốn chết.
Hình sờ mũi cười nói:
- Đừng nóng vội đừng nóng vội, Càn Khôn phù là đồ tốt! Ngươi quên Vân Hạc Sơn Nhân bày trận ở trên đỉnh núi sao? Không phải dùng rất nhiều Linh Thạch sao, hiện tại trận pháp còn không có khởi động, những Linh Thạch kia vẫn còn nha! Chúng ta lại đi đỉnh núi tìm xem, xem còn có tìm được thứ tốt khác không.
Ở dưới Hình giựt giây cùng Linh Thạch hấp dẫn, Tần Hạo Hiên bay về phía hang ổ của Vân Hạc Sơn Nhân, hắn cũng tinh tường nhớ rõ, lúc Vân Hạc Sơn Nhân bày trận dùng không ít Linh Thạch, những Linh Thạch này còn nằm trên mặt đất.
Chỉ cần trận pháp không có khởi động, linh lực của những Linh Thạch này sẽ không bị hao tổn, còn có thể dùng.
Hôm nay trốn chết dùng không ít Linh Thạch, phải tranh thủ thời gian bổ sung, thịt muỗi cũng là thịt mà!
Rất nhanh, Tần Hạo Hiên đi tới đỉnh núi, thu lại Linh Thạch trên mặt đất, trận pháp này còn không có bố trí xong, cho nên chỉ có mấy trăm viên Linh Thạch hạ tam phẩm, bất quá con muỗi ít hơn nữa cũng là thịt, Tần Hạo Hiên không khách khí thu nhận.
Thu hết Linh Thạch, ánh mắt của Tần Hạo Hiên nhìn về phía tiểu nữ hài bị Khổn Tiên Thằng vây khốn kia.
Tiểu cô nương này làn da tuyết trắng, tóc dài đen bóng, mắt to ngập nước, mũi cao ngất, môi đỏ mọng xinh xắn, vành tai tinh xảo, còn có mỹ mạo cùng lông mi cong cong hơi vểnh, ngũ quan xinh xắn phối hợp khuôn mặt thanh thuần, không thể không thừa nhận, nàng còn muốn xinh đẹp hơn Từ Vũ một ít.
Hơn nữa trên người nữ hài này có một cỗ khí chất đặc biệt, cho dù trên mặt nàng dính chút ít tro bụi, nhưng không che lấp được khí chất xuất trần.
Tiểu cô nương này dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn hai người Tần Hạo Hiên.