- Ngay cả mối thù của đồ đệ cũng không báo, Vân Trung Hạc Sơn Nhân ta còn mặt mũi nào đặt chân? Thái Sơ? Là cái thá gì?
Sắc mặt của Xích Luyện Tử lạnh xuống, gân xanh trên trán dần dần bạo khởi, dám nói Thái Sơ như thế! Đó chính là muốn chết! Đệ tử Thái Sơ, dù biết rõ không địch lại, lúc này cũng sẽ không làm cho đối phương dễ chịu!
- Vân Trung Hạc Sơn Nhân, ta xem ngươi là muốn chết!
Cổ tay Xích Luyện Tử xoay chuyển, phù kiếm tế luyện nhiều năm xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
- Có chết hay không, ngươi thử nhìn một chút!
Nói xong, Vân Trung Hạc Sơn Nhân run run phi kiếm trong tay, vô số kiếm ý vây quanh hắn.
Nhìn thấy phi kiếm trong tay Vân Trung Hạc Sơn Nhân, trên mặt Xích Luyện Tử lộ ra kinh sợ, ánh mắt cũng lóe lên.
Tần Hạo Hiên ở nơi xa một mực quan sát, thấy biểu lộ của Xích Luyện Tử lộ ra kinh sợ, suy đoán Xích Luyện Tử rất có thể không phải đối thủ của Vân Trung Hạc Sơn Nhân có được phi kiếm, không chút nghĩ ngợi lập tức khởi động Vạn Lý Phù bỏ trốn.
Xích Luyện Tử cùng mình không thân chẳng quen, ngược lại cũng muốn tóm lấy mình, vạn nhất hắn không nguyện ý trêu chọc Vân Trung Hạc Sơn Nhân, ngược lại cùng Vân Trung Hạc Sơn Nhân liên thủ đối phó mình, vậy mình càng chết chắc.
Vân Trung Hạc Sơn Nhân thấy Tần Hạo Hiên lại khởi động Vạn Lý Phù chạy trốn, nhất thời giận dữ, phi kiếm trong tay giương lên, vô số kiếm khí quanh quẩn ở bên cạnh hắn tan thành một đạo bạch quang mênh mông, chém về phía Xích Luyện Tử.
Một kiếm này, quang ảnh minh diệt, không khí bốn phía rung động, kiếm khí sắc bén từng lớp từng lớp nhộn nhạo lên.
Thời điểm Vân Trung Hạc Sơn Nhân động thủ, Xích Luyện Tử biết mình muốn dàn xếp ổn thỏa là không có khả năng, sắc mặt hắn ngưng tụ, cũng lật tay một cái, phù kiếm quán thâu linh lực, kiếm mang ngàn trượng lóe ra đi đón một kiếm của Vân Trung Hạc Sơn Nhân!
Một kiếm này của Vân Trung Hạc Sơn Nhân ban đầu chỉ là một đạo bạch quang, khi kiếm khí đến trước người Xích Luyện Tử, kiếm khí này bỗng nhiên quang mang đại tác, ngưng tụ thành một thanh kiếm thể dài đến mười trượng, đâm vào phù kiếm của Xích Luyện Tử, kiếm của Xích Luyện Tử ở thời khắc này giống như cây nhỏ trong cuồng phong...
- Xuy xuy...
Tuy nỗ lực tiếp một kiếm của Vân Trung Hạc Sơn Nhân, nhưng phù kiếm của Xích Luyện Tử cũng rạn nứt thành toái phiến.
Một kiếm! Cùng là Tiên Thụ cảnh!
Một phương có phi kiếm, một phương bất quá là phù kiếm, song phương chênh lệch to lớn, để trong lòng Xích Luyện Tử âm thầm kêu khổ, hắn biết Vân Trung Hạc Sơn Nhân và phi kiếm lợi hại, lại không nghĩ rằng hung mãnh như vậy, phù kiếm của mình thậm chí ngay cả một đạo kiếm khí cũng không tiếp nổi.
- Phốc!
Xích Luyện Tử phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ngược, trong lòng bàn tay hiện ra một ngọc phù, trên trăm phù văn di động xoay tròn, hình thành một trận pháp khó mà nói rõ, chúng nó cấp tốc khuếch trương, hóa thành Lưu Kim đại trận thủ hộ hắn, đồng thời một linh trụ to lớn phóng lên trời!
Kiếm quang của Vân Trung Hạc Sơn Nhân đâm vào trận pháp, giống như trâu đất xuống biển, ngay cả tiếng va chạm cũng không phát ra, lực lượng bị trận pháp tiêu hóa hết.
Đây là… Vân Trung Hạc Sơn Nhân liếc một cái đã nhìn ra, đây là ngày đó Cổ Vân Tử cùng mình giao thủ sử dụng Khí Thôn Bát Hoang Trận! Bất luận công kích gì đánh vào trên trận, chỉ cần không thể đập vụn nó, sẽ bị trận pháp này triệt để hấp thu!
Linh lực trùng thiên càng làm Vân Trung Hạc Sơn Nhân nội tâm nhảy loạn, cái này là triệu hoán! Phụ cận nếu có đệ tử Thái Sơ, nhìn thấy lệnh triệu hoán tất nhiên sẽ chạy tới!
Tốc chiến... Giải quyết nhanh? Vân Trung Hạc Sơn Nhân âm thầm tính toán.
- Vân Trung Hạc Sơn Nhân, ta đã thông tri những sư huynh đệ khác, ở phụ cận còn có Thái Sơ Giáo Trưởng Lão Viện Vũ Phong trưởng lão, ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của Vũ Phong trưởng lão! Ta nhìn ngươi tu hành không dễ, khuyên ngươi không nên vì nhất thời xúc động mà mất mạng!
Sau khi thả ra truyền tin phù, Xích Luyện Tử không muốn cùng Vân Trung Hạc Sơn Nhân chính diện đối quyết, thế là nói nhảm, muốn ngăn chặn đối phương.
Vũ Phong trưởng lão cũng là Cửu trưởng lão của Trưởng Lão Viện, ở Tường Long quốc, tên tuổi của Vũ Phong trưởng lão cực kỳ vang dội, Vân Trung Hạc Sơn Nhân không có khả năng không biết.
Nếu như Vân Trung Hạc Sơn Nhân ngay cả tính toán nhỏ nhặt của Xích Luyện Tử cũng nhìn không thấu, như vậy cũng không sống tới hiện tại, hắn giận quá mà cười:
- Ở trước khi đồng môn ngươi đến, ta có thể giết ngươi!
Mặc dù Vân Trung Hạc Sơn Nhân đã là cường giả Tiên Thụ cảnh, nhưng dù sao chỉ là tán tu, thu hoạch được tài nguyên tu tiên so với Xích Luyện Tử thì khó hơn quá nhiều, lúc này thấy Xích Luyện Tử ngay cả một kiếm của hắn cũng không tiếp nổi, nhất thời nảy lên ý đồ xấu, thực lực của Xích Luyện Tử yếu hơn nữa, cũng là Tiên Thụ cảnh trưởng lão của Thái Sơ Giáo, lấy kinh nghiệm của Vân Trung Hạc Sơn Nhân, trên người cường giả Tiên Thụ cảnh xuất thân tông môn, thường thường có không ít đồ tốt.
- Nếu như ta có thể bắt hắn, chiếm đồ tốt trên người hắn làm của riêng, lại ép hỏi ra công pháp tu luyện của Thái Sơ Giáo!
Đầu óc của Vân Trung Hạc Sơn Nhân nhanh chóng xoay chuyển:
- Chỉ cần có thể đạt được tài vật cùng công pháp tu tiên của Thái Sơ Giáo, ta liền cao chạy xa bay, không ở trong phạm vi thế lực Thái Sơ Giáo, vậy thì không sợ!
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Vân Trung Hạc Sơn Nhân hiện lên tham lam, một đạo kiếm quang từ trong tay hắn vung ra, kiếm khí xé rách trường không.
Xích Luyện Tử đã sớm chuẩn bị, thấy Vân Trung Hạc Sơn Nhân đánh xuống, không khỏi biến sắc, trong lòng hiện lên một ý niệm:
- Nếu ta có một thanh phi kiếm, lấy kiếm thuật tinh diệu cùng công pháp tu tiên của Thái Sơ Giáo, chỉ là một tán tu, sớm chết trăm lần ở trong tay ta!
Nghĩ thì nghĩ, Xích Luyện Tử biết mình tay không tấc sắt tuyệt đối không tiếp nổi một kiếm này, hơn nữa Vân Trung Hạc Sơn Nhân cùng mình tu vi cảnh giới sàn sàn với nhau, mình muốn chạy trốn cũng không thể nào, đã chạy không thoát, cũng chỉ có sử dụng cấm thuật Nghịch Nguyên thuật, có lẽ còn có sức liều mạng.
Nghịch Nguyên thuật này là thiêu đốt Tiên Thụ chân nguyên, tiêu hao thọ nguyên ngắn ngủi tăng thực lực lên, nếu như Tiên Thụ thiêu đốt xong, Xích Luyện Tử sẽ ngã về Tiên Miêu cảnh.