Giữa lông mày đối phương bao hàm sát khí, lại có được phi kiếm, thực lực hẳn là Tiên Thụ cảnh, nhìn bộ dáng là một tán tu.
Xích Luyện Tử kinh ngạc, trách không được Tần Hạo Hiên dám xuất hiện, nguyên lai hắn tìm được trợ thủ!
Xem ra tu vi của tán tu này không tệ, lại còn có một thanh phi kiếm chính thức! Tường Long quốc ngàn vạn tán tu, nhưng bằng thực lực của mình tu luyện tới Tiên Thụ cảnh ít càng thêm ít, hơn nữa còn có được một thanh phi kiếm...
Đầu óc của Xích Luyện Tử nhanh chóng chuyển động, suy đoán thân phận của Tu Tiên Giả này, cũng suy đoán ra thực lực.
Chờ chút! Không đúng! Thần sắc của Xích Luyện Tử xiết chặt, Tần Hạo Hiên một đường phi nước đại, tốc độ nhanh đến Tu Tiên Giả ở phía sau hắn dậm phi kiếm cũng đuổi không kịp, nếu như Tu Tiên Giả kia là trợ thủ của Tần Hạo Hiên, hai người bọn họ không cần một cái liều mình trốn một cái liều mình truy nha.
Vân Trung Hạc Sơn Nhân nhìn về phía Tần Hạo Hiên, ánh mắt lộ ra sát khí, hiển nhiên là muốn giết Tần Hạo Hiên cho thống khoái.
Tần Hạo Hiên xa xa nhìn thấy Xích Luyện Tử, vội vàng hô lớn:
- Xích Luyện sư thúc, người sau lưng muốn giết ta, nhanh cứu ta!
Xích Luyện Tử nhướng mày, coi như hắn lại ngu ngốc cũng thấy rõ, Tần Hạo Hiên là cố ý dẫn mình đến cứu mạng!
Tuy bị Tần Hạo Hiên sử dụng như vũ khí, nhưng Xích Luyện Tử nghĩ một hồi, không thể không đón lấy, không chỉ bởi vì muốn bắt Tần Hạo Hiên. Trọng yếu nhất là còn quan hệ đến mặt mũi của Thái Sơ Giáo!
Người Thái Sơ giáo đóng cửa lại có thể đánh nhau!
Nhưng nếu như ngoại nhân dám mạo phạm bất luận một người Thái Sơ nào! Dù hắn là người của Tự Nhiên Đường mà Thái Sơ tính toán đào thải cũng không được!
Đối với loại người này, chỉ có rút kiếm!
Năm đó Cổ Vân Tử ra mặt cho đệ tử Tự Nhiên Đường, cũng là lý do này!
Ta có thể khi dễ người Thái Sơ! Nhưng bên ngoài dám có người làm như thế? Vậy liền chặt tới ngươi chết! Diệt cả nhà ngươi!
Xích Luyện Tử hung hăng trừng Tần Hạo Hiên một cái, sau đó ngăn ở trước người Vân Trung Hạc Sơn Nhân, nói:
- Vị đạo hữu này, ta chính là Thái Sơ Giáo Xích Luyện Tử, xin hỏi đệ tử giáo ta đắc tội ngươi chỗ nào, để ngươi không tiếc thân phận đến đuổi giết hắn!
Vân Trung Hạc Sơn Nhân thấy Tần Hạo Hiên chạy trốn, vậy mà chạy đến một trưởng bối Tiên Thụ cảnh, sắc mặt phát lạnh, Thái Sơ Giáo... kia đối với bất luận tán tu nào mà nói, đều là quái vật khổng lồ, nếu như không phải đệ tử mình bị giết, thật không muốn cùng Thái Sơ Giáo náo ra mâu thuẫn, chỉ là...
- Vị đạo hữu này.
Vân Trung Hạc Sơn Nhân nhìn Xích Luyện Tử ôm quyền chắp tay nói:
- Ta bất quá là tán tu, nếu không phải bốn đệ tử đều bị tiểu bối của Thái Sơ Giáo các ngươi giết chết, cũng sẽ không đuổi giết hắn như vậy. Xin ngài nhấc tay, để cho ta giết chết hắn. Sau đó, ta tất nhiên sẽ cho quý giáo một cái công đạo...
Công đạo?
Thần sắc của Xích Luyện Tử lạnh lẽo, nhất thời minh bạch cái gọi là công đạo của đối phương, chính là cho Thái Sơ Giáo một số bồi thường.
Dù sao chém giết một tên đệ tử Thái Sơ Giáo, Thái Sơ Giáo là Hộ Quốc Thần Giáo của Tường Long quốc, tất sẽ không từ bỏ ý đồ, mà sau khi cho công đạo, Thái Sơ Giáo trên mặt mũi không có trở ngại, cũng sẽ không dây dưa với một cường giả Tiên Thụ cảnh.
Giết đệ tử Thái Sơ Giáo ta, cho chút bồi thường liền xong sự tình? Thần sắc của Xích Luyện Tử lạnh lùng, xem ra giáo ta thời gian quá dài không có phát uy, bây giờ một tán tu cũng dám nói giết đệ tử Thái Sơ Giáo, tùy tiện cho chút bồi thường coi như bàn giao!
Vân Trung Hạc Sơn Nhân nhìn khuôn mặt bất thiện của Xích Luyện Tử, hít sâu một hơi nói:
- Vị đạo hữu này, chỉ cần để cho ta đánh giết tiểu súc sinh kia, ta không chỉ cho Thái Sơ Giáo một cái công đạo, cũng sẽ cho ngươi một cái công đạo hài lòng, ngài nhìn...
Xích Luyện Tử cau mày, đối phương có phi kiếm, lại là cường giả Tiên Thụ cảnh, nếu như ngày thường mình thật đúng là không muốn trêu chọc hắn, nhưng hôm nay... Cái này đã không còn là vấn đề của mình cùng tiểu súc sinh Tần Hạo Hiên kia, đây là vấn đề mặt mũi của Thái Sơ Giáo!
Thân là trưởng lão của Thái Sơ Giáo, nếu tùy ý tán tu chém giết tiểu bối của Thái Sơ Giáo, mình còn làm sao đối mặt lịch đại tiên hiền của Thái Sơ Giáo? Đập đầu chết ở chỗ này cho thống khoái!
- Vị đạo hữu này, ta cũng không phải sợ ngươi, nếu ngươi muốn ngăn cản ta chém giết tiểu súc sinh này...
Vân Trung Hạc Sơn Nhân cười lạnh:
- Vậy bần đạo liền không khách khí.
Ngữ khí của Vân Trung Hạc Sơn Nhân cũng dần dần cứng lại, dù sao năm đó cũng là nhân vật ở dưới kiếm của Cổ Vân Tử chạy thoát, mặc dù của tu vi Xích Luyện Tử không tệ, nhưng so với Cổ Vân Tử lại còn kém rất nhiều!
Nơi này thứ nhất không có những người khác của Thái Sơ Giáo! Dù giết cũng chưa chắc có thể truyền đi! Thứ hai, dù truyền đi lại như thế nào? Những năm này tu vi mình tinh tiến, dù Cổ Vân Tử đích thân tới, ai thắng ai thua còn khó nói!
Xích Luyện Tử cười lạnh, trên mặt rất tự nhiên toát ra vẻ cao cao tại thượng:
- Vân Trung Hạc Sơn Nhân, ta nói cho ngươi biết, chớ nói đệ tử Thái Sơ giáo ta giết đệ tử ngươi có lý do sung túc, dù không có lý do giết bọn hắn thì sao? Dám giết đệ tử Thái Sơ ta? Diệt cả nhà ngươi! Đừng cho rằng Thái Sơ ta thật tìm không thấy vị trí của Thông Thiên Quan! Chẳng qua cảm thấy các ngươi đáng thương, cho các ngươi địa phương sống tạm mà thôi!
Vân Trung Hạc Sơn Nhân cũng sững sờ, mới vừa gặp mặt, mình còn không có báo gia môn, đối phương liền nhận ra mình! Chuyện này là không hề tốt đẹp gì.
- Ta cho Thái Sơ Giáo ngươi mặt mũi, nhưng ngươi đừng cho rằng ta sợ Thái Sơ Giáo các ngươi!