Thái Sơ

Chương 426: Tiền tài có thể che mắt quỷ thần (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Hạo Hiên thấy Hoa Dương bị lừa, trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn tiếp tục nói:

- Người nhà ta đã hai ngày không có cái ăn rồi.

Hoa Dương chau mày, thần sắc không vui, nhưng nghĩ nghĩ vẫn từ trong lòng ngực móc ra mấy lượng bạc ném cho Tần Hạo Hiên nói:

- Mang ta đi, những cái này đều là của ngươi!

- A, a...

Tần Hạo Hiên chứng kiến bạc trên mặt đất, hai mắt tỏa sáng, tựa như chứng kiến cha ruột nhặt lên, còn há miệng cắn thử, sau đó vui vẻ ra mặt:

- Tốt, tốt, ta mang ngài đi!

Nói xong, Tần Hạo Hiên ở phía trước dẫn đường, Hoa Dương ruổi ngựa theo phía sau.

Hoa Dương nhìn bóng lưng của Tần Hạo Hiên, trong nội tâm cười lạnh: Mặc dù những vật thế tục này vô dụng với bổn đạo gia, bất quá đến nơi bổn đạo gia cũng sẽ giết người diệt khẩu, theo như hắn thuyết pháp chỗ đó nhất định là một Linh Thạch mạch khoáng, tin tức này không thể bị để lộ!

Nghĩ đến mình sắp phát hiện một mỏ Linh Thạch, toàn thân Hoa Dương lâng lâng, đối với tán tu bọn họ mà nói, tài nguyên tu tiên rất khó đến tay, cho nên cũng dưỡng thành tính tình thần giữ của, nếu có đầy đủ tài nguyên, ai nguyện ý làm thần giữ của mà không làm đại gia?

Nếu mình độc chiếm Linh Thạch mạch khoáng, đến lúc đó pháp bảo đan dược, tiên cơ mỹ thiếp, Linh Pháp Đạo Thuật đều không cần buồn!

Đi một hồi, Tần Hạo Hiên đưa Hoa Dương đến động than đá đã chuẩn bị sẵn, chỉ vào hang động nói:

- Đạo gia, những tảng đá kia là đào từ chỗ này.

Nhìn động than đá, Hoa Dương có chút nhíu mày, cho dù Linh Thạch hấp dẫn rất lớn, nhưng hắn còn không có mất phương hướng, hắn nhìn hang động đen nhánh, lại nhìn mặt đất dày đặc tàn tích, sơ bộ xác định đây thật là một hang động than đá, sau đó ánh mắt Hoa Dương hoài nghi rơi vào trên người Tần Hạo Hiên.

- Cái này không phải là Tu Tiên giả thiết kế ám toán ta chứ?

Trong nội tâm Hoa Dương hiện lên một ý niệm, lập tức dọa ra một thân mồ hôi lạnh, trước sau như một cẩn thận đưa ra một đạo linh lực, dò xét thân thể Tần Hạo Hiên.

Kích hoạt Phàm Nhân Phù, trên người Tần Hạo Hiên xác thực là khí tức phàm nhân, một chút khí tức tiên gia cũng không có, dò xét xong, lúc này Hoa Dương mới yên tâm, chỉ vào sơn động nói:

- Dẫn ta đi vào.

- Tốt!

Tần Hạo Hiên rất quen thuộc lấy ra một bó đuốc, dùng đá lửa thắp sáng nói:

- Đạo gia ngài theo sát ta, trong động than đá có chút ẩm ướt, không dễ đi.

Hoa Dương gật đầu, đi theo sau lưng Tần Hạo Hiên.

Ước chừng đi một dặm, hang động than đá càng ngày càng hẹp, không khí cũng càng đục ngầu, Tần Hạo Hiên chỉ vào phía trước nói:

- Đạo gia, những tảng đá kia đào được ở phía trước, ngươi xem, trên mặt đất còn có không ít!

Tần Hạo Hiên dùng cái cuốc lay thoáng một phát, quả nhiên có Linh Thạch rơi xuống.

Hoa Dương chứng kiến trên mặt đất rơi lả tả Linh Thạch dính than đá, vẻ tham lam trong mắt càng đậm, đồng thời cũng hiện lên một đạo sát ý.

Đoạn đường này, Hoa Dương cũng phát hiện trong động than đá không có người khác, xem ra thiếu niên nói là thật, lúc này hắn cười rộ lên, đưa tay vào ngực, lấy ra một tấm Tỏa Thiên phù, chuẩn bị trói Tần Hạo Hiên, giữ lại làm ô-sin cũng tốt.

Dù sao Hoa Dương đường đường là Tu Tiên giả, việc đào Linh Thạch còn muốn mình làm sao?

Dọc theo con đường này Tần Hạo Hiên đều lưu ý Hoa Dương, sợ hắn ở sau lưng ra tay độc ác giết mình, Hoa Dương vừa có động tác, Tần Hạo Hiên lập tức tựu cảm giác được, thấy linh lực của Tỏa Thiên phù chấn động, Tần Hạo Hiên không chú ý giấu dốt nữa.

Nếu bị Tỏa Thiên phù trói lại, mình cũng đừng nghĩ giãy giụa, khi đó liền mặc người chém giết rồi.

Tần Hạo Hiên lui về phía sau vài bước, Khai Thiên Trảm nhanh chóng ngưng tụ, trên tay của hắn xuất hiện một thanh đao khí dài đến vài thước, đao khí không hề đình trệ trảm về phía Hoa Dương, mang theo tiếng xé gió xuy xuy.

Hoa Dương chứng kiến Tần Hạo Hiên giơ lên Khai Thiên Trảm, đôi mắt trừng tròn vo, không nghĩ tới Tần Hạo Hiên thật là Tu Tiên giả, chỉ là trước kia vì cái gì hắn dò xét không ra?

Hoa Dương có thể sống đến bây giờ cũng không phải loại lương thiện, thời điểm Khai Thiên Trảm của Tần Hạo Hiên bổ tới, mặc dù có chút luống cuống tay chân, nhưng vẫn không chút do dự thi triển Kim Quang Chùy, ngưng ra một đại chùy màu vàng nghênh đón.

- Phanh!

Đại chùy màu vàng cùng đao khí màu xanh đồng thời vỡ vụn, linh lực rơi lả tả chập trùng, than đá trên vách tường bị chấn rơi xuống không ít.

Trong đó có một khối than lớn cở sọ người bị chấn lăn đến bên chân Hoa Dương, Hoa Dương vội vàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy là mỏ than bình thường thì không có để ý.

- Khá lắm, cũng dám thiết kế âm mưu ám toán bổn đạo gia!

Hoa Dương lạnh lùng nói:

- Bổn đạo gia cho ngươi thịt nát xương tan, vĩnh viễn không siêu sinh!

Ngoài miệng nói ngoan thoại, nhưng trong lòng Hoa Dương rất lo lắng, bởi vì lúc trước hắn dùng linh lực dò xét qua Tần Hạo Hiên, vậy mà không có phát hiện khí tức Tu Tiên giả, có thể nghĩ trên người đối phương nhất định có bảo bối che giấu khí tức, đã có bảo bối che giấu khí tức, như vậy khẳng định có bảo bối khác, nếu không hắn cũng không dám đào hố chờ mình nhảy vào.

Cho dù bẫy tốt, không có thực lực cũng là không tốt!

Hoa Dương đã xem Tần Hạo Hiên thành kình địch, cho nên hắn không chút do dự lật tay, một Ngô Công phù thú từ trong ống tay áo rơi xuống, Ngô Công phù thú vừa mới rơi xuống đất, liền hóa thành dài nửa thước, toàn thân bốc lên độc khí khủng bố.

Từ trong nhật ký của Từ Trường Sinh biết được, Ngô Công phù thú này cực kỳ linh xảo, lúc công kích còn mang theo nọc độc, một khi bị nó cắn trúng sẽ trúng độc, cho nên Tần Hạo Hiên không thể không trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)