Hình dò hỏi.
Bờ môi Tần Hạo Hiên giật giật, nhổ ra mấy chữ:
- Hai phần mười.
Hình gật đầu, không nói gì thêm, tiến độ của Tần Hạo Hiên ở trong dự đoán của hắn, mặc dù đạo tâm và nghị lực của đối phương đáng giá kính nể, nhưng loại sự tình này còn cần ngộ tính.
Một lần đốn ngộ còn hơn mười năm khổ đọc, mà đốn ngộ trừ mình ra, ai cũng không giúp được Tần Hạo Hiên.
Nghỉ ngơi chốc lát, sắc mặt của Tần Hạo Hiên khá hơn một chút, vừa định tiếp tục cố gắng, Hình nói:
- Ngộ, ngộ, ngộ!
Tần Hạo Hiên ngẩn người, kinh ngạc nhìn thoáng qua Hình ngày bình thường cà lơ phất phơ một cái, lập tức minh bạch ý tứ của những lời này, nhìn hắn gật đầu ý bảo, sau đó ánh mắt nhìn về phía đồ án.
Đã có Hình nhắc nhở, lúc này đây Tần Hạo Hiên không có ngây ngốc đâm đầu vào, ánh mắt của hắn đảo qua đồ án, lúc này đây hắn so với trước kia càng chậm.
Sau khi xem hết, lần nữa nhắm mắt lại, Tần Hạo Hiên bắt đầu ở trong ý thức hải dùng thần thức biểu hiện ra.
Vô số minh văn thật nhỏ từ trong ý thức hải của Tần Hạo Hiên bay ra, sau đó dựa theo đồ án sắp xếp thành hàng.
Mới đầu cực kỳ thuận lợi, bởi vì trải qua gần mười vạn lần diễn luyện, hai phần mười đồ án đã khắc vào trong óc Tần Hạo Hiên, trở thành bản năng, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể xếp ra, sau khi vẽ hết bộ phận quen thuộc, kế tiếp tốc độ sẽ chậm rất nhiều.
Trong đầu mơ hồ có một tia linh quang hiện lên, nhưng Tần Hạo Hiên không có bắt lấy, vừa phân thần, đồ án trong ý thức hải liền sụp đổ.
Tần Hạo Hiên không có nhụt chí, tiếp tục nhìn về phía đồ án của Hình.
Hình sẽ quá bình thường, toàn bộ đồ án rất trừu tượng, như loại trận pháp thần thức do từng minh văn thật nhỏ tạo thành này, nên cực kỳ tinh chuẩn mới đúng, Hình vẽ như vậy có thể tinh chuẩn sao?
Có phải bởi vì hắn vẽ không tinh chuẩn, cho nên mình mới khó khăn hay không?
Tần Hạo Hiên muốn mở miệng hỏi thăm, nhưng Hình đang tu luyện Long Ma Kim Thân, trên người của hắn thỉnh thoảng có khí lưu khải hóa, hiển nhiên là tu luyện Long Ma Kim Thân tới chỗ quan trọng, nhất thời bán hội không thể tỉnh lại.
- Mặc dù thằng này Hình không đáng tin cậy, nhưng ở đại sự luôn chú tâm, hơn nữa hắn cũng không cần lừa gạt mình.
Trong lòng Tần Hạo Hiên lầm bầm lầu bầu, lại nghĩ tới Hình nhắc nhở mình
- Ngộ, ngộ, ngộ!
Ngộ... Ngộ cái gì đây?
Ánh mắt của Tần Hạo Hiên rơi vào trên đồ án quen thuộc, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại sẽ quên mất hơn phân nửa kia.
Nếu như theo tiến độ này, càng đi về phía sau càng khó, mình bỏ ra hai ngày nhớ hai phần mười, thế nhưng đến đằng sau, dùng hai mươi ngày cũng chưa hẳn có thể nhớ kỹ một phần mười.
Xích Luyện Tử sẽ không cho mình thời gian lâu như vậy, loại cường giả Tiên Thụ cảnh như Xích Luyện Tử tự mình đến đối phó mình, có thể nghĩ hắn muốn bắt mình như thế nào, hiện tại hơn nửa tháng không có tin tức, hắn khẳng định gấp đến độ nổi giận, khẳng định sẽ nghĩ hết mọi biện pháp tìm mình ra.
Nếu rơi vào trong tay hắn... Tần Hạo Hiên không dám tưởng tượng.
Đã không có suy nghĩ, hắn dứt khoát đứng dậy, đi đến trên giá sách tùy ý lật xem.
Trước kia quân trướng này là doanh trướng của Tô Vũ, trong này bày biện mấy cái giá sách cũng không có dời, trên giá sách ngoại trừ binh pháp thì có không ít ký sự.
Tần Hạo Hiên tùy ý cầm một quyển nhìn, trên bìa viết mấy chữ rồng bay phượng múa… Đại Minh Hồ cư sĩ tạp ký .
Loại sách này, phần lớn là một ít chuyện lưu truyền trong thế tục, trước kia Tần Hạo Hiên chỉ là con của thợ săn trấn Đại Điền, căn bản không tiếp xúc đến loại sách này, bây giờ đọc cũng có chút thích thú.
Nhìn mấy quyển sách, câu văn tối nghĩa có thể so với khẩu quyết tu luyện, Đại Minh Hồ cư sĩ này còn rất biết dày vò, Tần Hạo Hiên vốn định để sách lại, khi tùy ý lật ra một tờ, ánh mắt bỗng nhiên sững lại:
- Dây thừng dây thừng này không thể tên, hồi phục không có gì. Là không hình dáng, không có ý tượng, là hốt hoảng. Nhìn không thấy đầu, sao không nhìn phía sau, lòng quá cố chấp, tâm khó rộng thoáng...
Chứng kiến những lời này, Tần Hạo Hiên giật mình bừng tỉnh, mình quá trọng hình, mà không nhìn ý.
Cái gọi là phúc chí tâm linh, Tần Hạo Hiên mông lung có chút hiểu được, lập tức ngồi xếp bằng, không nhìn minh văn nữa.
Khi hắn nhắm mắt lại, trong ý thức hải phảng phất như có một đạo điện quang hiện lên, nguyên bản hơn phân nửa minh văn không nhớ nổi thình lình xuất hiện ở trong đầu Tần Hạo Hiên, Tần Hạo Hiên không hề do dự, cầm ngọc giản Đại Phù Lục Thuật trong tay, bắt đầu rót thần thức vào.