Tần Hạo Hiên sao nhìn không ra tâm tư của Tô Vũ, hắn trợ giúp Tô Vũ chỉ là vì có chỗ ẩn thân, không bị Xích Luyện Tử tìm được mà thôi, về phần như Tô Vũ nói một đường giết chóc, lại là hắn không muốn chứng kiến, ở trong mắt Tần Hạo Hiên, quân sĩ làm phản cũng có cha sinh mẹ dưỡng, cũng là tánh mạng, vì thiên hạ đại nghĩa gì kia đi cướp đoạt tánh mạng của những người này, không phải cũng sinh linh đồ thán sao?
Trọng yếu hơn là, sau khi đánh bại chi quân đội này, Tô Vũ nhất định sẽ tiếp tục tìm kiếm chi quân đội tiếp theo quyết đấu, từ hai chi phản quân gặp được này, trong mỗi chi chí ít đều có một Tu Tiên giả tọa trấn, hơn nữa thực lực đều trên Tiên Miêu cảnh Thập diệp, trên người có rất nhiều bảo bối kỳ lạ cổ quái, để cho mình mệt mỏi ứng phó.
Tần Hạo Hiên không muốn gặp lại Tu Tiên giả, vạn nhất gặp phải loại đánh không lại thì phiền toái, vĩnh viễn đánh tiếp như vậy, sớm muộn gì cũng gặp được Tu Tiên giả lợi hại hơn.
Nhớ tới Phỉ phù thú của Hách Tu, Tần Hạo Hiên vẫn còn cảm thấy may mắn, mình có Quỷ Thần Hàng Lâm làm át chủ bài, nhưng ai có thể bảo chứng Tu Tiên giả khác không có đòn sát thủ lợi hại hơn?
Tần Hạo Hiên suy nghĩ một chút, nói:
- Ta có thể giúp ngươi giết Thượng Tiên quân địch, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.
- Xin Thượng Tiên giạy bảo.
Tô Vũ thấy có hi vọng, vui vẻ dập đầu.
- Sau khi ta giết Tu Tiên giả của quân địch, ngươi lệnh quân đội vây quanh quân địch, vây mà không công.
Tần Hạo Hiên nói:
- Chúng ta vây quanh quân địch một thời gian ngắn, vừa vặn để cho tướng sĩ dưới tay ngươi nghỉ ngơi một chút, không cho quân địch chạy đi, cũng không muốn cường công, càng không cho bọn hắn cầu viện. Bổn tọa cảm giác trong khoảng thời gian này tạo thành sát nghiệp quá nặng, lại giết chóc nữa chỉ sợ trái với thiên đạo, chúng ta không thể lại tiến quân.
Tần Hạo Hiên dứt lời, chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu điều tức linh lực trong cơ thể, không để ý tới Tô Vũ nữa.
Tô Vũ không nghĩ tới Tần Hạo Hiên không muốn tiếp tục tiến quân, nhưng hắn lại không thể làm gì, dù sao hắn không có biện pháp mệnh lệnh Thượng Tiên.
Mặc dù trong nội tâm Tô Vũ không vui, nhưng không thể không cung kính dập đầu lạy ba cái nói:
- Cẩn tuân ý chỉ của Thượng Tiên.
Chờ Tô Vũ rời khỏi, Tần Hạo Hiên bắt đầu suy nghĩ làm như thế nào đối phó Tu Tiên giả quân địch.
Hình ở một bên bày mưu tính kế:
- Dù sao sớm muộn gì cũng phải giao thủ, ta cảm thấy không bằng tiên hạ thủ vi cường, đêm nay đánh lén giết hắn đi.
- Nhưng chúng ta làm như thế nào lẻn vào nơi trú quân của đối phương mà không bị hắn phát hiện?
Tần Hạo Hiên hỏi thăm Hình.
Hình lấy ra hai ngọc phù màu vàng đất nói:
- Đây là hai miếng Độn Thổ phù trên người Hách Tu, mặc dù là mặt hàng hạ đẳng, nhưng có thể tiềm hành trăm dặm, xuống đất 10m, tốc độ mau lẹ như chiến mã, cẩn thận một chút cũng không dễ bị phát hiện.
Tần Hạo Hiên gật đầu, nhìn Hình nói:
- Cứ định như vậy đi, chúng ta chuẩn bị độn thổ đi qua.
Tiếp nhận một tấm Độn Thổ phù, tính toán phương vị của Tu Tiên giả quân địch, Tần Hạo Hiên bóp nát Độn Thổ phù.
Một đạo nguyên lực nhu hòa bao vây lấy thân thể Tần Hạo Hiên, hắn cảm giác thổ địa dưới chân trở nên mềm mại như nước, một mực chìm đến dưới mặt đất 10m mới dừng lại, sau đó chạy theo phương vị đã tính toán, loại cảm giác này tựa như bơi lội trong nước.
Đến nơi, Tần Hạo Hiên chui lên, đúng là doanh trướng của Hồ Lô chân nhân.
Sau khi lui ra chiến trường, Hồ Lô chân nhân liền luyện chế phù thú, phù thú của hắn cũng là Thượng Cổ Dị thú nguyên hình Tất Phương Thần Điểu.
Hôm nay uy lực Quỷ Binh của Tần Hạo Hiên để cho hắn cảm thấy nguy hiểm, nắm chặt thời gian mau chóng luyện chế thành phù thú, như vậy đối phó Tần Hạo Hiên sẽ càng có lực lượng.
Mặc dù Tần Hạo Hiên để cho hắn cảm thấy nguy hiểm, nhưng thực lực Tiên Miêu cảnh Tứ diệp để cho hắn không cách nào quá xem trọng, ở bốn phía doanh trướng bố trí một kết giới đơn giản, liền bắt đầu luyện chế.
Ở Hồ Lô chân nhân xem ra, kết giới này đủ để ngăn cản Tần Hạo Hiên chốc lát rồi, vạn nhất Tần Hạo Hiên đánh lén, cũng có đầy đủ thời gian phản ứng, nói sau hắn căn bản sẽ không nghĩ tới một Tiên Miêu cảnh Tứ diệp sẽ dám chạy tới đánh lén mình.
Chân Tần Hạo Hiên đạp một cái, thân thể như tên rời cung xông lên mặt đất, trên mặt đất có một kết giới đơn giản, nhưng đối với Tần Hạo Hiên mà nói, kết giới này yếu ớt tựa như vỏ trứng gà, chỉ xông lên liền rách nát.
Kết giới nghiền nát!
Hồ Lô chân nhân toàn tâm luyện chế phù thú thầm nghĩ một tiếng không tốt, trong nháy mắt phá vỡ kết giới của mình, chẳng lẽ có Tu Tiên giả lợi hại hơn?
Hắn đột nhiên mở to mắt, phù thú bán thành phẩm rơi ở sau lưng.
Khi Hồ Lô chân nhân chứng kiến Tần Hạo Hiên, liền cười lạnh nói:
- Hảo tiểu tử, lại dám xông đến nơi này của ta! Ngươi đã muốn chết, thì không trách được ta rồi!
Hồ Lô chân nhân chứng kiến Tần Hạo Hiên, trong mắt bốc lên tinh quang, vẻ mặt tham lam nhìn một cái là thấy hết.
Trong miệng hắn nói như vậy, nhưng đáy lòng thì hết sức kiêng kỵ Quỷ Binh của Tần Hạo Hiên, thời điểm nói chuyện niết động pháp quyết, linh lực nhanh chóng ngưng tụ thành Khai Thiên Trảm !
Dù sao Hồ Lô chân nhân cũng là Tiên Miêu cảnh Thập Ngũ diệp, cho dù Tần Hạo Hiên vô lễ cũng không dám trơ mắt để cho hắn công kích trúng mình, thần thức ngưng tụ thành côn, hung hăng đánh vào thần thức yếu ớt của Hồ Lô chân nhân.
Mặc dù thần thức công kích không cách nào đánh cho hắn hồn phi phách tán, nhưng để cho Hồ Lô chân nhân kêu thảm một tiếng, Khai Thiên Trảm bổ tới đột nhiên dừng lại.