Thái Sơ

Chương 390: Tiên ma hùng hậu thú phù biến (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Hơn nữa, linh lực của tiểu tử này sao nhiều như vậy? Không biết mệt mỏi sao? Sao còn không có tiêu hao sạch sẽ?

Trong nội tâm Hách Tu hiếu kỳ, với tư cách người từng trải, một tiểu nhân vật tu vi Tứ diệp, linh lực sớm nên hết sạch, chỉ là hắn không biết... mặc dù Tiên Ma chủng sẽ không để cho tu vi tăng trưởng vô cùng nhanh, nhưng Tiên Ma chủng căn cơ hùng hậu, năng lực chiến đấu liên tục, linh lực có thể nói khủng bố!

Tử chủng được xưng cùng giai vô địch, là vì nó sức bật rất mạnh!

Tiên Ma chủng cũng có thể làm được cùng giai vô địch, chỉ là nó không phải sức bật cường đại, mà là sức chịu đựng cường đại!

Ta chạy không lại ngươi 100m, 1000m cũng không lại?

Vậy chúng ta chạy một vạn mét!

Mài cũng mài chết ngươi!

- Mẹ nó! Bổn tọa không tin, ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu! linh lực của ngươi không sai biệt lắm cũng nên khô héo rồi nha!

Hách Tu mắng to, đồng thời chỉ huy Cự Hùng phù thú đập tới!

Khô héo?

Tần Hạo Hiên cảm giác đầu óc đối phương có bệnh, mình hoàn toàn cảm giác không thấy linh lực khô kiệt, ngược lại theo chiến đấu kéo dài, bề ngoài giống như linh lực của mình càng ngày càng nhiều!

Trong chiến đấu, tu vi của mình giống như cũng bởi vì ác chiến mà tăng trưởng, so với ngày bình thường tu luyện tăng lên còn nhanh.

Tần Hạo Hiên chẳng những không trốn, ngược lại đứng thẳng thân thể, đón Cự Hùng tiến lên trước mấy bước, ngưng tụ linh lực ở hai đấm, giơ lên Khai Thiên Trảm, Khai Thiên Trảm dài ước chừng ba trượng phá vỡ không khí, phát ra thanh âm xuy xuy, cùng Cự Hùng phù thú va chạm một quyền, quát:

- Phá!

Cả hai chạm vào nhau, linh lực kích động ra, bầu trời vừa mới thanh tịnh một chút lại cát vàng đầy trời lần nữa.

Xa xa Hách Tu xuyên thấu qua bụi đất đầy trời, chứng kiến Tần Hạo Hiên chỉ là Tiên Miêu cảnh Tứ diệp lại giống như Chiến Thần hạ phàm, bức phù thú của mình lùi lại mấy bước, hai chân của Tần Hạo Hiên cũng lâm vào trong đất bùn.

Mặc dù Hách Tu kinh ngạc sức chiến đấu của Tần Hạo Hiên cường đại, nhưng trên tay hắn lại không dừng, sai sử Cự Hùng phù thú không biết đau đớn lần nữa đánh về phía Tần Hạo Hiên.

Tần Hạo Hiên rống một tiếng, thân thể bắn ra, hai chân rút ra đất bùn, lại xông lên liều mạng với Cự Hùng phù thú.

- Xùy!

Tần Hạo Hiên khí huyết sôi trào, Hình đau đến hít một hơi lạnh, mà trên người Cự Hùng phù thú lại thêm mấy khe hở chừng hai thước!

Dùng bọn hắn làm trung tâm, cát bụi kịch liệt, thậm chí tạo thành bão cát, bão cát che khuất bầu trời, ánh mặt trời đã hoàn toàn bị che lấp, phảng phất như đêm tối tiến đến.

Liên tục hai lần chiếm thượng phong, dọ thám biết được chi tiết, Tần Hạo Hiên dứt khoát hóa bị động thành chủ động, mặc dù Cự Hùng cường đại, nhưng mỗi lần đối oanh đều bởi vì tổn thương mà yếu bớt một phần!

Mà mình ở trong chiến đấu, sau mỗi lần đối oanh, Tiên Ma chủng sẽ có tiến cảnh mới!

Mình không ngừng tiến bộ! Hơn nữa là tiến bộ mà mắt thường có thể thấy được! Vậy thì sợ gì!

Đánh! Đánh là được!

Tần Hạo Hiên vọt tới trước người Cự Hùng phù thú, nhanh nhẹn dũng mãnh chém ra Khai Thiên Trảm, trảm lên ngực của Cự Hùng phù thú.

Khai Thiên Trảm như cầu vồng, lưỡi đao màu đỏ nhạt tựa như nhiễm lấy máu tươi, tản mát ra đao khí làm lòng người vì sợ mà tâm rung động, đạo đao khí này dài chừng ba trượng, phảng phất như có thể khai thiên tích địa, Khai Thiên Trảm ngưng tụ một kích toàn lực của Tần Hạo Hiên, ở trước ngực Cự Hùng phù thú mở ra một lỗ hổng to lớn, trên người Cự Hùng phù thú tiết ra linh khí, thân hình lay động.

Phù thú bị thương, cũng không chỉ sự tình phù thú, chủ nhân khống chế phù thú cũng sẽ bị cắn trả.

Ngực của Cự Hùng phù thú bị mở ra một lỗ hổng lớn, trong cơ thể Hách Tu khí huyết phiên cổn, sắc mặt tái nhợt.

Tần Hạo Hiên không có cho nó cơ hội thở dốc, sải bước xông lên, Khai Thiên Trảm phảng phất như không cần tiền liên tục chém ra!

Trảm trảm trảm!

Khai Thiên Trảm một đao đón lấy một đao rơi xuống, mỗi một đao đều oanh kích lên người Cự Hùng phù thú, trên người phù thú không ngừng xuất hiện vết rách, thân thể liên tục rút lui...

Sớm đã không còn hung mãnh như trước nữa.

Tần Hạo Hiên chiếm cứ thượng phong, trong nội tâm âm thầm phỏng đoán:

- Phù thú thực là đồ tốt, một lá bùa thêm một linh hồn động vật, vậy mà có thể trở nên lợi hại như thế, Khai Thiên Trảm của ta chém sắt như chém bùn, lại không thể một đao chặt đứt phù thú nhìn như yếu ớt, xem ra sau này ta cũng phải làm ra mấy tấm phù thú mới được!

Hách Tu liên tục ăn trọng kích thẹn quá hoá giận, hắn cố nén khí huyết trong cơ thể sôi trào quát:

- Mẹ nó! Ranh con, ngươi muốn chết, dù phù thú của bổn tọa hủy diệt cũng phải giết chết ngươi! Thú Phù biến!

Hách Tu bắt linh quyết, phun một ngụm chân huyết lên linh quyết, trong mắt Cự Hùng phù thú hàn mang càng lớn, phát ra một tiếng rống lên, thân hình đột nhiên cất cao vài thước, hình thể cũng trở nên càng khổng lồ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)