Trong tay tướng quân địch đích thật là có Khổn Tiên Thằng, chỉ là thoạt nhìn rất thấp kém, không phải mặt hàng cao cấp gì.
Mặc dù không phải mặt hàng cao cấp, nhưng cũng không phải phàm phu tục tử như Tô Vũ có thể đối phó, Tần Hạo Hiên đành phải nói với Tô Vũ:
- Ta đi phá vỡ Khổn Tiên Thằng kia.
Sắc mặt Tô Vũ đại hỉ, hắn nguyên bản còn đang suy nghĩ làm sao mới nhờ được Tần Hạo Hiên ra tay, không nghĩ tới đối phương chủ động nói, lập tức chắp tay cám ơn:
- Khổn Tiên Thằng của địch nhân là bảo bối tiên gia, người phàm chúng ta không thể địch, có Thượng Tiên ra tay ta an tâm.
Tần Hạo Hiên cười cười, ruổi ngựa đi về phía trước, trong nội tâm thì âm thầm phòng bị Tu Tiên giả của quân địch đánh lén.
Thời điểm Tần Hạo Hiên ruổi ngựa lên chiến trường nghênh chiến, các binh sĩ hoan hô tung tăng như chim sẻ, phảng phất như chỉ cần Tần Hạo Hiên vừa ra tay, bọn hắn sẽ tất thắng.
Quan tiên phong quân địch không có nhận ra Tần Hạo Hiên là Thượng Tiên, cười lạnh nói:
- Ngay cả con nít mười sáu mười bảy tuổi chưa mọc lông cũng đưa tới chiến trường, muốn chết sao!
Hắn tay cầm Khổn Tiên Thằng ném ra ngoài, muốn trói Tần Hạo Hiên cùng Tô Vũ.
- Mặc dù danh tự của Khổn Tiên Thằng này vang dội, nhưng uy lực lại không được tốt lắm!
Tần Hạo Hiên chứng kiến Khổn Tiên Thằng, phán đoán uy lực của nó, nó đi vào trước người Tần Hạo Hiên, hóa thành bóng roi đầy trời, vô số bóng roi bện thành một tấm lưới lớn bao phủ Tần Hạo Hiên, tựa hồ phô thiên cái địa không chỗ có thể trốn.
Một màn này để Tô Vũ đổ mồ hôi lạnh, nếu Tần Hạo Hiên cũng bị Khổn Tiên Thằng bắt, như vậy quân đội của mình cũng xong rồi.
Tần Hạo Hiên cười lạnh, ngưng tụ linh lực, trên tay hình thành Khai Thiên Trảm, Khai Thiên Trảm vẽ một cái, đao khí như cầu vồng!
Mang theo tiếng xé gió tê tê trảm lên Khổn Tiên Thằng, Khổn Tiên Thằng bị Khai Thiên Trảm kích trúng như bị điện giật rơi trên mặt đất, lưới ảnh cũng biến mất, Khổn Tiên Thằng bị trảm thành hai đoạn.
Tần Hạo Hiên chỉ dùng một chiêu liền nhẹ nhõm phá vỡ Khổn Tiên Thằng, quan tiên phong đối phương kinh hoàng, hắn có ngốc cũng nhìn ra được, thiếu niên tuổi không lớn kia chính là Tiên Nhân, hắn vội vàng phái người đi mời Thượng Tiên bên mình.
Binh sĩ tuân lệnh vội vàng chạy đến doanh trướng của Thượng Tiên bên mình, quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:
- Thượng Tiên, trong quân Tô Vũ có Tiên Nhân, đã phá vỡ Khổn Tiên Thằng của tướng quân, tướng quân xin Thượng Tiên viện thủ.
Tu Tiên giả trong trận doanh quân địch cũng cảm giác được bên ngoài có linh lực chấn động, tựa hồ là Tu Tiên giả.
Khi hắn nghe binh sĩ bẩm báo, trong nội tâm bất an:
- Trong quân Tô Vũ lại có Tu Tiên giả, chẳng lẽ Tu Tiên giả của Thái Sơ giáo đã đến?
Ba chữ Thái Sơ giáo kia tựa như ma chú, vắt ngang ở trong lòng hắn, dù sao đối với tán tu mà nói, Thái Sơ giáo chính là một quái vật khổng lồ, mà đệ tử Thái Sơ giáo mỗi người đều là tinh anh, không phải tán tu bình thường có thể địch.
- Làm sao bây giờ? Ta có đi hay không?
Hắn suy nghĩ thật lâu, trong lòng bất định, nhưng cuối cùng cắn răng, quyết tâm đi gặp đệ tử Thái Sơ giáo kia.
Tần Hạo Hiên chứng kiến Tu Tiên giả của quân địch ruổi ngựa đi tới, mình cũng ruổi ngựa nghênh tiếp, dù sao Tu Tiên giả của đối phương đi ra, cũng không phải những tướng sĩ phàm tục này có thể đối phó được.
Tu Tiên giả của địch quân tên Hách Tu, là một lão giả râu tóc bạc trắng, nhưng khuôn mặt giống như quan ngọc, mặt hồng hào, mặc trường bào màu tím nhạt, bên hông có đai lưng tử ngọc, tiên phong đạo cốt, bộ dáng so với Tần Hạo Hiên thì mạnh hơn rất nhiều.
Chứng kiến Thượng Tiên Hách Tu của quân địch tiên phong đạo cốt, trong nội tâm Tô Vũ bất an, mặc dù hắn không hiểu Tiên Nhân ai mạnh ai yếu, nhưng bằng vào con mắt xem cũng cảm giác đối phương mạnh hơn Tần Hạo Hiên rất nhiều, có câu nói gừng càng già càng cay nha.
Tiên Nhân tranh chấp, phàm nhân căn bản không thể nhúng tay, lúc này hai quân đều ngừng hò hét, yên tĩnh khẩn trương nhìn hai vị Thượng Tiên trong tràng, mọi người đều biết, hai vị Thượng Tiên này thắng bại quyết định hai quân thắng bại.
Trong quân Tô Vũ, trừ Tô Vũ nội tâm lo lắng, những người khác cũng tràn đầy lo lắng, vạn nhất Tần Hạo Hiên thua, như vậy sĩ khí tất sẽ sa sút, sĩ khí quân địch nâng cao, mình sẽ bị quân địch đánh cho hoa rơi nước chảy.
Hách Tu đi tới, chứng kiến một thiếu niên thần sắc trấn định ngồi trên lưng ngựa, đứng ngạo nghễ ở giữa hai quân giằng co, chẳng lẽ hắn là Tu Tiên giả của đối phương?
Khi Hách Tu chứng kiến trên cổ Tần Hạo Hiên đeo ngọc phù đại biểu đệ tử Thái Sơ giáo, xác định thân phận của Tần Hạo Hiên, trong nội tâm cực kỳ kiên định ý nghĩ tiêu diệt Tần Hạo Hiên, giết người đoạt bảo.
Dù sao hắn là tán tu, tán tu đạt được tài nguyên cực kỳ khó khăn, đối với đám tán tu mà nói, Tần Hạo Hiên xuất thân Thái Sơ giáo là dê béo trong mắt bọn họ, trên người khẳng định có không ít thứ tốt.
Về phần chém giết đệ tử Thái Sơ giáo sẽ bị trả thù, bọn hắn không để ở trong lòng, dù sao đã trở mặt với Thái Sơ giáo rồi.
Hách Tu ruổi ngựa đi tới cách Tần Hạo Hiên không xa, ánh mắt giống như độc xà rơi vào trên người hắn, dò xét từ trên xuống dưới.
Tần Hạo Hiên nhìn Hách Tu nói:
- Vị đạo hữu này, ngươi ta đều là Tu Tiên giả, vốn không nên tham dự phàm tục phân tranh, tạo thành sanh linh đồ thán, tổn hại âm đức, không bằng chúng ta đều buông tay mặc kệ, sự tình phàm nhân để cho phàm nhân đi giải quyết, như thế nào?