- Người tập doanh lợi hại như thế, sẽ không phải là Thượng Tiên của quân địch chứ?
Người xông doanh kia cười lạnh một tiếng, cực kỳ khinh thường những binh sĩ kia, tay phải hắn thăm dò vào trong ngực, lấy một linh phù ra phát động.
Sau khi linh phù phát động, trên người hắn hiện ra màn sáng màu vàng nhạt, ở dưới màn sáng bảo vệ, thần sắc trên mặt hắn càng không kiêng nể gì cả.
Thân vệ trưởng thấy một màn như vậy, mặt không còn chút máu, tâm như tro tàn, người tập doanh kia quả nhiên là Thượng Tiên!
- Cung Tiễn Thủ bắn tên! Người bắn nỏ nhanh chóng lên nỏ! Đội trường thương chuẩn bị tiến công, đao thuẫn phòng thủ!
Rất nhiều mệnh lệnh từ trong miệng thân vệ trưởng vang lên, những binh lính kia cực kỳ nghiêm túc chấp hành, toàn bộ quân doanh đao quang kiếm ảnh, mũi tên như mưa.
Mũi tên giống như châu chấu đầy trời đánh về phía người xông doanh, nhưng những mũi tên giống như châu chấu vốn có thể thôn phệ bất cứ địch nhân nào kia, thời điểm bắn lên người địch nhân, lại phát ra tiếng leng keng thùng thùng như đánh tới tấm thép, mũi tên sắc bén gãy nát, nhưng người tập kích lông tóc không tổn thương.
Phải biết rằng những mũi tên mạnh mẽ này đồng thời đả kích, ngay cả thiết thuẫn cũng có thể biến thành cái sàng!
Thân vệ trưởng lần nữa hạ lệnh:
- Đội bắn nỏ xạ kích, đội trường thương chuẩn bị!
Nếu nói mũi tên có thể bắn xuyên tấm thép còn có thành phần khoa trương, như vậy cung nỏ bắn thủng tấm thép sẽ không quá lời chút nào, từng tên nỏ như cánh tay hài nhi bắn ra, phát ra tiếng xé gió bén nhọn, hung hăng bắn về phía người tập kích.
Người tập kích cười lạnh, như nhìn đồ chơi của hài tử nói:
- Loại tiểu xiếc này cũng muốn làm bị thương bổn tọa!
Hắn vươn tay, bắt được một mũi tên nỏ, hai tay nhẹ nhàng gập lại, tên nỏ bị bẻ gãy, không tốn sức chút nào.
Còn lại hơn mười mũi tên nỏ lần lượt bắn lên người hắn!
Tên nỏ, ở trên chiến trường là máy thu gặt tánh mạng, tựa như hạt mưa đánh lên người của hắn, sau đó rơi trên mặt đất.
Đừng nói làm bị thương người tập kích, ngay cả màn sáng màu vàng nhạt trên người hắn cũng không có rung chuyển.
Sau khi bắn hết tên nỏ, thấy tên nỏ cũng không thể làm bị thương người tập kích, thân vệ trưởng biết rõ những Thượng Tiên này không phải phàm nhân có thể đánh thắng, vội vàng hạ lệnh:
- Đội trường thương công kích, thề sống chết bảo hộ tướng quân!
Thân vệ trưởng hạ lệnh, mình thì lặng lẽ chạy tới trong doanh trướng của Tô Vũ, bảo Tô tướng quân chạy trước.
Trên trăm binh sĩ tay cầm trường thương tạo thành một bức tường người, đội trường thương này là bách chiến chi sư mà Tô Vũ tỉ mỉ bồi luyện, đội trường thương không giống binh lính bình thường, bọn họ là Tô Vũ một tay dạy dỗ, trên thân mỗi người đều có trên dưới một trăm vết sẹo, phảng phất như trên người không có trên trăm vết sẹo sẽ không có ý tứ gặp người, nói bọn họ là binh sĩ không bằng nói là dân liều mạng càng chuẩn xác, hơn nữa mỗi người bọn hắn đều có ngàn quân lực, tay không đấu bò đánh chết hổ không nói chơi.
Nhưng bọn hắn đoán được người tập kích là Thượng Tiên, ở trong phàm nhân khẩu tai tương truyền, Thượng Tiên là tồn tại không thể chiến thắng.
Thượng Tiên này xuất hiện làm binh sĩ còn lại sợ tới mức mặt không còn chút máu, nhưng binh sĩ của đội trường thương bất đồng, người tập kích là Thượng Tiên tựa hồ càng có thể kích thích bọn hắn trong lòng đích tâm huyết, không biết ai hét quát to một tiếng:
- Các huynh đệ, người… chúng ta giết nhiều rồi, hôm nay trảm một Thần Tiên thử xem!
Đám binh sĩ đội trường thương ầm ầm xác nhận, vừa rồi sĩ khí hạ thấp lại lần nữa dâng cao!
Trên trăm mũi thương sáng loáng giống như điểm điểm hàn tinh, ở trên tay những binh lính khí thế như cầu vồng kia, phảng phất như hết thảy địch nhân đều là hổ giấy không chịu nổi một kích.
Vô số trường thương đâm vào trên người đối thủ, nhưng chỉ làm màn sáng trên người hắn nhoáng một cái mà thôi.
- Các ngươi diễn xong chưa?
Người tập kích khinh miệt hỏi, sau đó thi triển Khai Thiên Trảm, cánh tay của hắn hóa thành một thanh đại đao, hắn là Tiên Miêu cảnh Thập Tứ diệp, thi triển ra Khai Thiên Trảm, uy thế mênh mông cuồn cuộn, những người phàm tục này ở đâu bái kiến, mặc dù là binh sĩ đội trường thương thân kinh bách chiến, cũng cảm giác đao khí đập vào mặt, làm da đau rát.
- Rầm rầm!
Người tập kích huy động cổ tay chặt xuống, đầu thương rơi đầy đất.
Hắn phất ống tay áo, một đạo linh lực vung ra, che ở trước người hắn, đánh bay binh sĩ đội trường thương...
Binh sĩ đội trường thương đều bị đánh bay, những đao thuẫn binh với tư cách phòng tuyến cuối cùng kia không hề có cốt khí ném binh vứt giáp, hận cha mẹ không nhiều sinh hai cái chân, để chạy trốn nhanh hơn một ít.
Người tập kích lạnh nhạt liếc nhìn những tán binh bại dũng kia, cũng không truy kích, trực tiếp phóng tới doanh trướng của Tô Vũ.
Tô Vũ cùng thân vệ trưởng của hắn đang chuẩn bị thoát đi, chứng kiến người tập kích bỗng nhiên lao tới, sợ tới mức vẻ mặt trắng bệch, đội trường thương cộng thêm đội đao thuẫn dễ dàng sụp đổ, chẳng lẽ hôm nay thực là tử kỳ của mình?
Lúc này Tô Vũ nghĩ đến hai gã Thượng Tiên ở doanh trướng bên cạnh, giống như kẻ chết đuối nắm lấy cây cỏ cứu mạng, miệng hô to:
- Thượng Tiên cứu mạng, Thượng Tiên cứu mạng!
Thân vệ trưởng nhìn Tô Vũ, ánh mắt lộ ra quyết tuyệt, cực kỳ trung tâm hô:
- Tướng quân chạy mau, để ta ở lại cản hắn!