- Ngươi hiểu được nhiều vật cổ quái kỳ lạ như vậy, ta tin tưởng ngươi nhất định có biện pháp phản kích!
Hình nói:
- Tu vi của ta không đủ nha! Hiện tại tu vi của chúng ta thật quá thấp! Căn bản không có khả năng làm bị thương cường giả Tiên Thụ cảnh, hiện tại chúng ta thực lực không đủ, Linh Thạch cũng không đủ! Nếu như Xích Luyện Tử không phải Tiên Thụ cảnh, chỉ là Tiên Miêu cảnh bốn mươi chín diệp, chúng ta lại có đủ Linh Thạch, ta có trên trăm phương pháp giết chết hắn, nhưng thứ nhất Xích Luyện Tử là cường giả Tiên Thụ cảnh, thứ hai trên tay chúng ta chỉ có mấy viên Linh Thạch, làm sao chỉnh đối phương?
- Không có biện pháp nào thật sao?
- Không có!
Hình trả lời rất kiên quyết, nói:
- Nếu như chúng ta có thể ở thế tục giới tìm được một ít tài liệu bày trận, có lẽ còn có thể miễn cưỡng phản kích thoáng một phát, nhưng hiện tại trừ chạy trốn, thì một biện pháp cũng không có.
Tần Hạo Hiên bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục chạy trốn, một mực chạy đến Vạn Lý Phù hao hết linh lực, Tần Hạo Hiên mới dừng lại, thay Linh Thạch cho Vạn Lý Phù, dùng Thiên Lý Kính tìm tòi địa thế ở phụ cận.
Ở phía trước hơn mười dặm, là một bình nguyên to lớn, có hai chi quân đội thế tục đang đại chiến, song phương có mấy ngàn người, giết đến hôn thiên ám địa, xác chết như núi máu chảy thành sông, lệ khí rất nặng.
Hình thấy một màn như vậy, lập tức kích động nói:
- Nhanh, ngươi nhanh chạy tới đó, chạy đến nơi đây, Xích Luyện Tử sẽ tìm không thấy chúng ta.
Tần Hạo Hiên kinh ngạc hỏi:
- Vì sao?
- Bởi vì nơi này đang phát sinh chiến đấu, nơi này có sát khí của quá nhiều người, quá nhiều khí tức huyết tinh, quá nhiều Sát Lục Chi Khí, còn có oán khí cùng nộ khí của chiến sĩ đả chết, mượn nhờ những khí tức này, có thể hòa tan pháp thuật truy tung trên người ngươi, như vậy Xích Luyện Tử sẽ tìm không thấy chúng ta, sau khi chạy ra hắn đuổi giết, chúng ta có thể tìm một chỗ trốn đi, thậm chí có thể thu thập đại lượng sát khí cùng tử khí, dùng Linh Thạch trên tay chúng ta, bày một đại trận tuyệt sát, cho dù không chơi chết hắn, cũng có thể để cho hắn hao tổn nguyên khí, ngươi không phải có Vô Hình Kiếm sao? Ngươi dùng Vô Hình Kiếm đánh hắn trọng thương, đến lúc đó ta lại ăn hắn, sau khi ăn được hắn, thực lực của ta có thể tăng cao, ngươi ở thế tục giới sẽ càng thêm an toàn.
Nói đến đả thương Xích Luyện Tử sau đó ăn tươi, con mắt Hình tỏa ra tinh quang, mặc dù hắn biến thành tấm chắn, nhưng Tần Hạo Hiên có thể tưởng tượng ra bộ dáng hắn chảy nước miếng thật dài.
Đối với Minh vật như U Tuyền, nếu như có thể ăn tươi một cường giả Tiên Thụ cảnh, hiệu quả so với thiên tài địa bảo linh đan diệu dược thì tốt hơn rất nhiều!
Đối với Xích Luyện Tử theo đuổi không tha, Tần Hạo Hiên cũng không có biện pháp khác vứt bỏ đối phương, chỉ có nghe đề nghị của Hình chạy đến chiến trường. Trước khi đi, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nghiêm túc nói với Hình:
- Đến trên chiến trường ngươi sẽ không ăn người chứ?
Hình khinh miệt cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi yên tâm, ta chỉ thích ăn Tu Tiên giả, những phàm phu tục tử vừa thối vừa bẩn kia, ta chướng mắt!
Tần Hạo Hiên nghĩ nghĩ cũng phải, vì vậy vội vàng chạy đến chiến trường, hơn mười dặm thoáng cái đã qua.
Toàn bộ chiến trường tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, mặt đất bị máu tươi nhuộm hồng.
Tần Hạo Hiên đi vào phía sau một phương, cũng không có giấu kín thân hình, hắn lập tức bị binh sĩ tuần tra phát hiện, có hai ba mươi binh sĩ dùng thương bao vây Tần Hạo Hiên.
Chứng kiến đao thương sáng loáng trong tay những binh sĩ kia, Tần Hạo Hiên rất không có giác ngộ mình là tu sĩ, lại sinh ra một tia sợ hãi.
Cảm giác được Tần Hạo Hiên sợ hãi, Hình nói:
- Ngươi hoàn toàn không cần phải sợ bọn họ nha, bọn hắn chỉ là phàm phu tục tử, ngươi là Tu Tiên giả, bọn hắn nên sợ ngươi mới đúng!
Hình nhắc nhở để cho Tần Hạo Hiên nghĩ đến ban ngày, đệ tử Tiên Miêu cảnh nhất diệp đánh chết hai mươi tên tội phạm, những binh lính này luận võ công còn không bằng những tội phạm kia, hơn nữa ngay cả uy lực của Khai Thiên Trảm cũng không thương đến mình, những phàm đao phàm thương này càng không cần phải nói.
Nghĩ tới đây, Tần Hạo Hiên lực lượng tăng nhiều, nói với những binh lính này:
- Ta không phải tới tham gia chiến tranh của các ngươi, ta chính là Tiên Nhân.
Những binh lính này hai mặt nhìn nhau, sau đó cuồng tiếu, một người nói:
- Các huynh đệ, bắt hắn lại, gián điệp này bị chúng ta phát hiện, vậy mà phát rồ nói mình là Tiên Nhân, ha ha, quả thực là tức cười!
Những binh lính này thanh thế như cầu vồng lên tiếng, giơ đao thương trong tay muốn bổ về phía Tần Hạo Hiên.
Mặc dù Tần Hạo Hiên không muốn đả thương người, nhưng không bộc lộ tài năng thì không được, hắn ngưng tụ linh lực, thi triển Khai Thiên Trảm, trên tay lập tức xuất hiện một thanh đao do linh lực ngưng tụ, hắn tiện tay vung ra, những phàm đao phàm thương sắp đâm lên người nhao nhao đứt gãy, nhẹ nhõm giống như cắt đậu hủ.
Tiên Khí nhàn nhạt từ trên người Tần Hạo Hiên tràn ngập ra, uy nghiêm của Tu Tiên giả sĩ hoàn toàn chấn trụ những binh sẽ phàm tục này.
- A, Thượng Tiên, thật là Thượng Tiên...
- Chúng ta đắc tội Thượng Tiên, làm sao bây giờ...
- Chạy... Chạy a!
Trong đó một binh sĩ sợ hãi, vừa nói ra chữ chạy này, lập tức bị huynh đệ khác kéo lại, vội vã nói:
- Ở trước mặt Thượng Tiên ngươi còn có thể chạy đi đâu, ngàn vạn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ chọc giận Thượng Tiên, nếu không tất cả mọi người sẽ chết!