Thái Sơ

Chương 365: Con át chủ bài đấu với con át chủ bài. (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tây Môn Thắng nhìn thấy nhiều Lệ Quỷ như vậy, chúng liên tục lao tới doanh trướng Lý Tĩnh một cách dũng mãnh, hơn nữa những Lệ Quỷ này cũng không giống Lệ Quỷ, rõ ràng có thể thấy là có người dùng tà pháp để điều khiển chúng, bởi vì Lệ Quỷ có thể cảm giác được tiên khí trên người Tu tiên giả, những đệ tử này trên người tiên khí tuy rằng rất yếu rất yếu, nhưng vẫn khiến cho chúng cực kỳ kiêng kị, không có khả năng giống như bây giờ, cả gan công kích Tu tiên giả.

Hơn nữa những Lệ Quỷ này dường như thống nhất với nhau, tại sao chúng lại cùng nhau công kích Lý Tĩnh? Tây Môn Thắng lập tức kịp phản ứng, suy nghĩ đầu tiên của hắn là chẳng lẽ có môn phái khác nhìn thấu thân phận tử chủng của Lý Tĩnh, hoặc là ai đó đã để lộ bí mật, khiến cho hiện tại muốn công kích Lý Tĩnh? Hắn đang ở bên cạnh doanh trướng của Lý Tĩnh liền không chút do dự xông vào doanh trướng của Lý Tĩnh, tỏa ra linh lực toàn thân, một cổ chính khí mênh mông cuồn cuộn tràn ngập trong doanh trướng này, dù vậy, những Lệ Quỷ này vẫn như tre già măng mọc, người trước ngã xuống, người sau liền xông lên.

Trong mắt Tây Môn Thắng, những Lệ Quỷ này thực lực rất yếu, nhưng mà hắn cũng không dám rời xa Lý Tĩnh, càng không dám ra tay đối phó những Lệ Quỷ này để tránh lãng phí linh lực.

Dù sao còn có một hoặc nhiều cao thủ thần bí không biết ở đây, tên cao thủ này có ý đồ hết sức rõ ràng, nếu như mình đi giết quỷ, chẳng phải sẽ trúng kế điệu hổ ly sơn của đối phương sao?

Hắn trầm giọng hạ lệnh:

- Đệ tử Tứ Đại đường bảo vệ xung quanh bốn phía của doanh trướng này, còn lại các tân đệ tử lập tức đi giết quỷ! Lý Tĩnh và Trương Dương ở trong doanh trướng này, không cho phép rời khỏi tầm nhìn của ta nửa bước.

Những đệ tử Tứ Đại đường được phái ra dẫn đầu nhóm tân đệ tử nhập Hồng Trần thực lực cũng không tệ lắm, tuy rằng trực tiếp ở trước mặt cao thủ tu tiên thì cũng chỉ là bọ ngựa đấu xe, nhưng mà nếu như đối phương có nhiều người, vẫn có thể đủ sức ngăn cản một lúc.

- Đạo hữu phương nào đến quấy nhiễu Thái Sơ ta nhập Hồng Trần?

Tây Môn Thắng ánh sáng tỏa ra quanh thân, tựa như mặt trời, hai con mắt đảo qua rừng cây quát:

- Nếu không hiện thân triệt hồi lại pháp trận này, sẽ đối nghịch với Thái Sơ ta!

Tây Môn Thắng liền báo danh hào Thái Sơ, cũng là để dọa người ta lùi, ở trên lãnh thổ Tường Long quốc này, Thái Sơ là "Thiên" ở đây! Dù là minh chủ đại giáp vạn năm chăng nữa, cũng phải cho Thái Sơ mặt mũi, thu hồi việc binh đao.

Giờ khắc này, Tây Môn Thắng gắt gao che chở Lý Tĩnh cùng Trương Dương, trong nội tâm càng thêm lo lắng vạn phần, nếu như chỉ là có người quấy rối thì khá tốt, nếu thật sự là biết rõ tin tức tử chủng của Lý Tĩnh, thì phải lập tức trở về núi bẩm báo với chưởng giáo, cùng suy nghĩ đối sách.

Đối mặt với những Lệ Quỷ này, các tân đệ tử không nghĩ nhiều được như vậy, liên tục chuẩn bị linh pháp lợi hại và sở trường của chính mình để đấu với Lệ Quỷ đấu một trận.

Nhìn thấy cảnh tượng rối loạn như vậy, Tần Hạo Hiên trong lòng khẽ động, Tây Môn đường chủ đã từng nói qua... Tối nay bất quá là diệt trừ một Lệ Quỷ mà thôi, như thế nào lại có nhiều như vậy? Có vấn đề! Hơn nữa bọn Lệ Quỷ này lại lao thẳng tới vị trí của đám người Lý Tĩnh, bức bách Tây Môn đường chủ không thể không đi đến để ngăn cản!

Dựa theo thuyết pháp của Tây Môn đường chủ, thì việc này là có cao nhân ở sau lưng thao túng! Người đó sao lại biết Lý Tĩnh chính là người mà Tây Môn đường chủ phải toàn tâm bảo hộ chứ?

Xích Luyện Tử!

Tần Hạo Hiên hít sâu một hơi, không nghĩ tới Xích Luyện Tử vừa ra tay mạnh như vậy, lão già này thực sự động thủ!

Một cảm giác mãnh liệt mà cấp bách khiến cho Tần Hạo Hiên rốt cuộc không thể đứng yên được nữa, dưới cục diện hỗn loạn hiện nay, Tây Môn Thắng và các sư huynh nhập đạo đều đang bảo hộ Lý Tĩnh và Trương Dương, làm gì còn ai lo lắng sự sống chết của những kẻ yếu như chính mình cơ chứ, Xích Luyện Tử thừa dịp này để đi tóm lấy chính mình, thì khẳng định không có người nào biết rõ được.

Tần Hạo Hiên rất nhanh đi tìm hình, nghiêm túc nói ra:

- Chạy mau, có thể là Xích Luyện Tử đến! Chúng ta chuẩn bị thừa dịp loạn lạc, rời khỏi nơi này.

Hình đã đợi câu nói này của Tần Hạo Hiên đã rất lâu rồi, mỗi ngày ở cùng một chỗ với Tu tiên giả, hắn mỗi ngày đều phải cẩn thận, trong mắt những Tu tiên giả này, hắn đã là đồ ăn mỹ vị, bọn họ luôn muốn lấy tính mạng ác ma của hắn, có thể rời khỏi bọn họ, đương nhiên là chuyện tốt.

- Đi!

Hình không chút do dự lôi kéo Tần Hạo Hiên, bắt đầu thừa dịp loạn lạc, hướng tới biên giới trú quân.

Lúc này cả nơi trú quân loạn thành một bầy, cũng không có ai nhìn thấy Tần Hạo Hiên và Hình, khi hai người bọn họ nhanh chóng dấu mình vào trong bóng tối nơi trú quân, bọn họ cấp tốc chạy mấy dặm đường, khi chuẩn bị tiến trong rừng rậm.

Một đen bóng ngăn cản ở trước người bọn họ.

Tần Hạo Hiên và Hình nhìn thấy bóng đen này, trong lòng đồng thời run sợ Xích Luyện Tử đến!

Xích Luyện Tử như trước đội mũ lụa đen rộng vành, che kín cả khuôn mặt, toàn thân âm khí lượn lờ, hắc khí tràn ngập xung quanh hắn, hai mặt lá cờ nhỏ màu đen lộ ra mùi hôi thối nồng nặc cắm ở trên lưng, trong tay cầm một thanh phù kiếm, trợn mắt trừng trừng ngăn trở đường đi của bọn họ.

Cho dù cách tấm lụa đen, cho dù đang ở trong bóng tối, Tần Hạo Hiên vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt hàn quang của hắn lóe lên, cùng với vẻ mặt nội liễm dữ tợn, trong tay hắn cầm phù kiếm tản mát ra sát ý lạnh thấu xương, phảng phất chỉ cần Tần Hạo Hiên biểu hiện ra nửa điểm kháng cự, phù kiếm lập tức sẽ lấy đi thủ cấp của hắn.

- Tần Hạo Hiên! Tiểu tạp chủng! Chúng ta rốt cục gặp mặt.

Xích Luyện Tử cười lạnh một tiếng, nói:

- Giao ra những linh dịch thạch nhũ kia đây, còn pháp bảo Di Hồn thuật mà ngươi phá của ta, ta sẽ cho ngươi toàn thây!

Xích Luyện Tử tràn đầy tự tin, thực lực tứ diệp Tiên Miêu Cảnh như Tần Hạo Hiên, trong mắt hắn chỉ là một con kiến hôi mà thôi, tuyệt đối chạy không thoát lòng bàn tay của hắn.

Khi Tần Hạo Hiên chính thức đối mặt với Tiên Thụ Cảnh, thì hắn mới biết được song phương có bao nhiêu chênh lệch, đối phương chỉ là phóng thích khí thế, thân thể của mình đã như là bị núi đè rồi!

Trốn! Đây là điều mà Tần Hạo Hiên duy nhất có thể nghĩ đến! Còn về việc lấy Vô Hình kiếm để đối kháng? Loại chuyện này hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, bởi vì căn bản không thể nào thành công được!

- Bổn tọa chính là cường giả Tiên Thụ Cảnh, ngươi bất quá chỉ là tứ diệp Tiên Miêu cảnh, chẳng lẽ còn vọng tưởng chạy trốn khỏi lòng bàn tay của ta, ngươi cũng quá xem thường Tiên Thụ Cảnh rồi, quá không biết giữa chúng ta có bao nhiêu chênh lệch!

Xích Luyện Tử hơi có vẻ giận dỗi, không chút nghĩ ngợi giơ phù kiếm lên, hướng tới cánh tay của Tần Hạo Hiên chém tới:

- Ta chặt một cách tay của ngươi, để cho ngươi biết trời cao đất rộng, trước kia khi ngươi khiêu chiến vượt cấp có phong quang vô hạn, nhưng trước thực lực Tiên Thụ Cảnh tuyệt đối, ngươi bất quá chỉ là một con kiến bé nhỏ, yếu ớt mà thôi.

Đạo kiếm quang này thanh thế như cầu vồng, rộng lớn khí phách, phảng phất như một tia chớp trong bóng tối, phảng phất có thể khiến thiên địa nứt ra! Kiếm khí ác liệt, Xích Luyện Tử trên người phóng ra khí phách và uy áp, khiến cho tâm can của Tần Hạo Hiên đều lạnh buốt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)