Giữa tiên và phàm có khác biệt rất lớn, do đó có thể thấy rằng:
Dân không đấu được với quan, phàm không đấu được với tiên!
Thấy một màn như vậy, Tần Hạo Hiên mơ hồ hiểu nguyên nhân Tây Môn Thắng đi về phía trước không nhanh không chậm, bởi vì lần tiến Hồng Trần này cũng không có địa điểm gì đặc biệt, hắn cố ý thả chậm bước chân, chính là để cho bọn họ bắt đầu tu tiên, nhưng những tân đệ tử trong tiềm thức còn không nghĩ mình là "Thượng tiên, biết rõ sự khác nhau giữa tiên và phàm, lại để cho bọn họ càng thêm hiểu, cái gì gọi là tiên, cái gì gọi là phàm!
Tây Môn Thắng lạnh nhạt lườm Huyện lệnh đang dập đầu trên mặt đất, ngữ khí lạnh lùng hỏi:
- Ngươi ngăn cản ta làm chi? Có chuyện gì?
Thấy thượng tiên hỏi chính mình, Huyện lệnh vẻ mặt kích động, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu, hắn nói ra:
- Kính xin thượng tiên thương cảm, Thanh Phong huyện chúng ta xảy ra nhiều chuyện ma quái, đã hại chết không ít người, chúng ta cũng đã thỉnh đạo sĩ đến, nhưng đều không có tác dụng gì, hôm nay ngẫu nhiên biết được các vị thượng tiên đi qua huyện này, kẻ hèn này cả gan khẩn cầu thượng tiên thương cảm cứu giúp, dân chúng Thanh Phong huyện vô cùng cảm kích, ngày đêm thắp hương cung phụng...
Tây Môn Thắng không có hứng thú nghe hắn nói nhảm nhiều như vậy, hơi trầm ngâm một lát, nói:
- Chuyện ma quái? Bất quá là vài thứ do chút oán khí hình thành, làm gì có quỷ gì? Chỉ là nếu như đã tiện đường, chúng ta liền đi xem xem!
- Tiện đường, tiện đường!
Huyện lệnh thấy thượng tiên ngữ khí nhẹ nhàng hơn, hình như có biện pháp, liền nói:
- Ở con đường phía trước không xa có một rừng cây, mời thượng tiên thương cảm cứu giúp cho.
- Đi xem xem.
Tây Môn Thắng lẩm bẩm nói một tiếng, kẹp chặt bụng ngựa, ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Một đám đệ tử của Thái Sơ giáo, mơ hồ lộ ra một cổ khí tức không giống phàm tục, cổ hơi thở này khiến cho vị quan phụ mẫu ở Thanh Phong huyện này cũng không dám thở gấp, cũng không dám đứng dậy, quỳ trên mặt đất bò đến bên vệ đường, đến khi bọn họ đều đã đi đến đằng trước, mới cẩn thận từng li từng tí bò lên khỏi mặt đất, ngay đến kiệu cũng không dám ngồi, chạy chậm theo sau, nhưng lại không dám lại gần quá, trên người thượng tiên lơ đãng tỏa ra khí thế, khiến cho hắn cảm thấy rất áp lực.
Đệ tử Thái Sơ giáo nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lần nữa cảm khái sự bất đồng của tiên phàm, trước kia khi vẫn còn là phàm phu tục tử, nhìn thấy quan lão gia, những quan lão gia này đều cưỡi con ngựa cao to, hoặc là ngồi ở trong kiệu, phía trước gõ chiêng dẹp đường rất uy phong, muốn gặp mặt một lần đều phải vượt qua muôn vàn khó khăn, hiện tại hắn lại quỳ dưới chân chính mình, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, thở thôi cũng không dám thở gấp, hiện tại chính mình cỡi ngựa, hắn lại chỉ dám ở xa xa sau lưng đi theo, một bộ dáng cẩn thận từng li từng tí.
Có tân đệ tử hỏi sư huynh nhập đạo của hắn:
- Sư huynh, oán khí và quỷ trong lời nói của đường chủ có gì khác nhau? Chúng ta là Tu tiên giả, khi tu luyện tới thọ nguyên hao hết liền tan thành mây khói, chẳng còn lại gì cả, nhưng vì cái gì lại có quỷ tồn tại chứ?
Sư huynh nhập đạo của người này trầm ngâm một lát, giải thích nói:
- Thứ gọi là quỷ biết nói như thế nào nhỉ? Chỉ là oán khí trước khi người đó chết, hình thành một loại đồ vật, một loại chấp niệm muốn ở lại trên thế gian. Dân gian gọi chúng là quỷ, chúng ta gọi chúng là oan hồn. Nhưng kỳ thật, cái đó thực sự không phải là hồn phách gì cả.
Tân đệ tử này ngập ngừng gật đầu, tự nhủ:
- Cái kia biến thành gọi là quỷ, có vẻ so người còn muốn lợi hại hơn. Trở thành quỷ, phải chăng liền có thể vĩnh viễn tồn tại?
- Nghĩ cái gì vậy? Chỉ có đắc đạo thành tiên mới có thể đồng thọ với thiên địa!
Người sư huynh vô cùng có kiên nhẫn, hắn giải thích nói:
- Sau khi biến thành quỷ, quỷ khí cũng sẽ dần dần tiêu tán ở không trung, thời gian quỷ tồn tại rất ngắn, sau khi quỷ khí tiêu tán hết sẽ triệt để hóa thành hư vô.
Người đệ tử này nói:
- Người có thể tu tiên giành mạng sống với trời, quỷ có phải cũng có thuyết pháp kéo dài thọ nguyên hay không?
- Nếu như trước khi chết dành dụm được oán khí thật lớn, sau khi chết biến thành lệ quỷ, thời gian lệ quỷ tồn tại so quỷ hồn bình thường sẽ lâu hơn rất nhiều, nhưng cũng sẽ theo thời gian trôi qua mà dần tiêu tan, quỷ khí cũng sẽ dần dần biến mất, sau khi quỷ khí biến mất hết, vẫn sẽ chết, cuối cùng không cách nào trường tồn mãi được.
Lúc này, vị sư huynh nhập đạo khác giao hảo với đệ tử của Tứ Đại đường ung dung nói ra:
- Nếu muốn trường tồn, ngược lại không phải là không có biện pháp, nếu giết người sống, hấp thụ quỷ oán khí mới, như vậy có thể làm chậm lại tốc độ tiêu tán quỷ khí, thứ hai... Có tình huống cực kì cực kì hiếm hoi, là những oan hồn này không ngừng cắn nuốt lẫn nhau, ngoài ý muốn sinh ra linh trí, chính là âm tiên được ghi lại trong truyền thuyết của dân gian. Chỉ là, âm tiên này chung quy vẫn sẽ bị tiêu tán...
Đám tân đệ tử đứng ở một bên cẩn thận lắng nghe, bỗng bừng tỉnh đại ngộ, kiến thức, thì ra quỷ cũng thật sự tồn tại, chỉ là quỷ không hề tồn tại lâu giống trong tưởng tượng, mặc dù biến thành quỷ cũng chỉ có thể sống tạm một thời gian ngắn, cuối cùng nhất định sẽ bị tiêu tán hết quỷ khí mà triệt để biến mất.
Bất tri bất giác, bọn họ đã đi tới rừng cây du có lời đồn ma quái mà Huyện lệnh nhắc tới.
Sau khi đi vào Thanh Phong huyện, Tần Hạo Hiên cũng nhạy bén cảm giác được một tia âm khí như có như không, càng vào sâu rừng cây du, loại cảm giác này sẽ càng thêm rõ ràng hơn.
Xa xa nhìn thấy một rừng cây du phía trước, phía trên không trung của rừng cây du, dù là ban ngày hay ban đêm thì bầu trời đều rất u ám, mây đen ở đây không giống như mây đen khi trời sắp mua, tựu như một màn sương mù bao phủ cả khu rừng cây du, làm cho người cảm thấy áp lực không thở nổi.
Một tên sư huynh nhập đạo đứng từ xa nhìn thấy một màn như vậy, trầm ngâm nói: