Thanh âm Cổ Vân Tử run rẩy, môi không ngừng run run, hai tay hắn run rấy bắt lấy hai tay Tần Hạo Hiên, hắn sợ mình đây là đang nằm mơ, hắn sợ mình bị tâm ma quấy nhiễu, hắn sợ mình nhìn thấy không phải là chân thật, hắn cố gắng muốn thấy rõ người trước mắt, lại bị nước mắt không ngừng trào ra trong mắt che đi hơn nửa tầm mắt.
Cổ Vân Tử muốn nói lại không biết nên nói gì, hắn cầm lấy hai tay của Tần Hạo Hiên, hai chân giống như là bị rót chì, gian nan bước về phía trước.
Tần Hạo Hiên giơ tay lên lau nước mắt ở khóe mắt Cổ Vân Tử, nói khẽ:
- Hài tử, đã lâu không gặp.
Một câu hài tử, một câu đã lâu không gặp, khiến Cổ Vân Tử cuối cùng không khống chế được cảm xúc của mình, oa một tiếng trực tiếp khóc thành tiếng, hắn dụi đầu vào vai Tần Hạo Hiên:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây