Thái Sơ

Chương 359: Từ xưa tới nay, tiên – phàm khác biệt. (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trên người Lương Hi bị bắn không ít máu, hắn lẩm bẩm:

- Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy! Một tấm linh phù tam diệp Tiên Mầm Cảnh là có thể giết chết toàn bộ bọn họ, những người phàm tục này rốt cuộc là yếu cỡ nào vậy!

Tuy rằng dựa vào thực lực nhất diệp Tiên Mầm Cảnh của Lương Hi, thịt nát cũng không ăn được uy năng của linh phù tam diệp Tiên Mầm Cảnh, nhưng ít nhất sẽ không bị đánh thành một đống thịt nát như vậy, so sánh với Tu tiên giả, cơ thể của những tên thổ phỉ này tựa như miếng đậu hủ làm, vô cùng yếu ớt.

Các tân đệ tử ngồi trên lưng ngựa vẻ mặt nghệt hẳn ra, cái này là sự khác biệt Tiên – Phàm sao?

Vương gia Lý Tư đứng trong đám người nhìn thấy cảnh tượng như vậy, càng thêm trố mắt líu lưỡi, đây chính là thực lực thượng tiên của Thái Sơ giáo sao? Trước kia chỉ nghe nói hộ quốc thần giáo trung thượng tiên thực lực cường đại, ở trong đầu chính mình lại hoàn toàn không hiểu. Hiện giờ nhìn thấy bọn họ cường đại trình độ như vậy, một tiên thuật liền đánh hai mươi tên thổ phỉ đánh thành thịt nát, đây vẫn chỉ là một tân đệ tử tu vi không tính là mạnh, nếu như Tu tiên giả như Tây Môn Thắng đường chủ thì sẽ lợi hại đến như mức thế nào chứ? Chẳng lẽ đúng như theo như đồn đãi, hắn có năng lực dời sông lấp biển? Nghĩ tới đây, Lý Tư càng thêm hãi hùng khiếp vía.

Trước kia hắn nghe người ta nói đến Thái Sơ giá cỡ nào cường thịnh lợi hại, chưa từng thấy tiên thuật chân chính, nên hắn cũng không thèm để trong lòng, lúc này, ngay tại đây, Thái Sơ bảo điện cảm giác được tiên uy chưởng giáo chân nhân Thái Sơ giáo, lại nhìn thấy linh pháp tiên thuật phát ra uy lực ở trong tay một đệ tử bình thường, cảm giá hèn mọn càng lúc càng nhiều trong lòng hắn, càng phát hiện ra sự chênh lệch to lớn giữa hắn và những vị tu tiên giả này.

Nhìn máu thịt trên mặt đất, Tây Môn Thắng ngồi ở trên ngựa, cười lạnh một tiếng, quay sang Lý Tĩnh và Trương Dương nói:

- Thấy không, đây cũng là sự khác nhau giữa Tiên và Phàm, cái này là uy năng của Tu tiên giả! Tiên vĩnh viễn ở phía trên Phàm, Tu tiên giả chính là sự tồn tại cường đại nhất ở giữa thiên địa, chỉ cần các ngươi trong khoảng thời gian này chăm chú thể ngộ sự khác biệt của Tiên Phàm, tương lai tu tiên chứng đạo không chỉ trong lời nói.

Lý Tĩnh và Trương Dương đồng thời khom người đồng ý.

Lúc này, những thôn dân bị trói buộc dần dần quỳ trên mặt đất, gọi một đám đệ tử Thái Sơ giáo là thượng tiên, dập đầu như giã tỏi trên mặt đất:

- Cảm ơn ân cứu mạng của thượng tiên, sau khi trở về nhất định sẽ lập bàn thờ, ngày đêm hương khói cung phụng.

Thấy một màn như vậy, trong lòng âm thầm Tần Hạo Hiên cảm thán, nếu như mình không tiến vào Thái Sơ giáo, hiện tại sẽ giống như bọn họ, kính ngưỡng những vị tu tiên giả này.

Bảy tháng tu tiên đến nay, hắn vẫn luôn so sánh chính mình với cao nhân tiền bối của Thái Sơ giáo, cảm giác mình chỉ là một tu tiên giả tu luyện còn kém, còn chưa chính thức xem thành mình thành cái gọi là "Thượng tiên ", chỉ là mình nếu so phàm nhân thì hơi mạnh một chút mà thôi, nhưng hiện giờ chính thức so sánh với những phàm nhân này, mới biết được mình đã là "Thượng tiên ", không còn là phàm nhân hèn mọn.

Tiên phàm có khác, khác biệt cực lớn như vậy!

Những thôn dân này dùng ánh mắt kính ngưỡng kính sợ lặng lẽ đánh giá những thượng tiên này, dựa theo tập tục của thôn dân thuần phác, người cứu toàn bộ tánh mạng người thôn bọn họ, nên mời vào trong thôn để chiêu đãi, nhưng mà bọn họ chỉ là thôn dân hèn mọn, đối mặt giang hồ hào khách, cường đạo thổ phỉ còn không có sức phản kháng, hiện giờ nhìn thấy thượng tiên chỉ cần giơ tay, nhấc chân là có thể đánh chết người, bọn họ trừ dập đầu tạ ơn ra thì nào dám có suy nghĩ gì khác.

Trương Dương hưng phấn nhìn xem máu thịt đầy đất, cùng với những phàm nhân đang dập đầu không thôi trên mặt đất, trong lòng vô cùng kích động, một tên nhất diệp Tiên Miêu Cảnh yếu ớt đã lợi hại như thế, nếu như chính mình ra tay, những tên này chắc có lẽ ngay cả xác thịt cũng không còn? Đáng tiếc những tên tội đồ này toàn bộ đã bị giết sạch, hắn muốn ra tay cũng không có cơ hội, hắn thầm suy nghĩ trong lòng nói:

- Lần sau nếu có chuyện tương tự như vậy, mình nhất định phải thử một chút.

Khi Trương Dương hưng phấn kích động, Lý Tĩnh thần sắc bình tĩnh tự nhiên nhìn tất cả, ánh mắt không hề bận tâm, đối tất cả những việc trước mắt đều thờ ơ, dường như người đang dập đầu quỳ lạy không phải là con người, chỉ là một bầy kiến hôi.

Nhìn thần thái bình tĩnh của Lý Tĩnh, Tây Môn Thắng hết sức hài lòng, hắn lần này vâng mệnh dẫn đội, trừ bảo hộ Lý Tĩnh ra, còn phải tạo mối quan hệ tốt với Lý Tĩnh, đưa hắn kéo vào Bích Trúc Đường, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chuyện Lý Tĩnh bái nhập Bích Trúc Đường là chuyện ván đã đóng thuyền, Lý Tĩnh càng biểu hiện tốt, Tây Môn Thắng đương nhiên sẽ càng vui vẻ.

Lý Tư ánh mắt chuyển tới phía Lý Tĩnh .

Lúc trước hắn còn không quan tâm Lý Tĩnh thế nào, bởi vì Lý Tĩnh đến Thái Sơ giáo tu tiên, nói theo cách khác, Lý Tĩnh là kẻ thất bại trong trận tranh đoạt hoàng quyền, cho nên mới đến Thái Sơ giáo tu tiên thử thời vận.

Những ngày này kết giao với đệ tử Thái Sơ giáo, địa vị của Lý Tĩnh ở Thái Sơ giáo đã rất cao, hoàn toàn là người tỏa sáng trong đám tân đệ tử, hơn nữa Tây Môn Thắng đường chủ dẫn đội cũng vô cùng coi trọng hắn, thỉnh thoảng nói với hắn một ít tri thức tu tiên, đây là đãi ngộ mà các đệ tử khác đều không có.

Trước kia chưa được chứng kiến cường hãn của tu tiên giả, cho nên Lý Tư một mực không coi đứa cháu trai Lý Tĩnh để vào mắt, hắn thấy tiền đồ của Lý Tĩnh dù sao thì cũng kém hơn so với Thái Tử, nhưng sau khi thấy sự cường đại của Tu tiên giả, quan niệm của Lý Tư hoàn toàn đảo ngược, Thái Tử cho dù tiếp chưởng hoàng quyền của Tường Long quốc, nhưng đã từng tu tiên, so với Lý Tĩnh nhận được sự coi trọng trong Thái Sơ giáo thì hắn cũng không tính là gì.

Giờ khắc này, nhận thức của Lý Tư về Lý Tĩnh hoàn toàn chuyển biến, hắn cho rằng trong tương lai, Lý Tĩnh càng có tiền đồ hơn, lúc này liền hạ thấp tư thái, thay đổi vẻ mặt, dáng tươi cười ruổi ngựa đến bên người Lý Tĩnh, cười nói:

- Hoàng chất, mấy ngày nay xe ngựa mệt nhọc, ta nơi này có mấy miếng nhân sâm, ngươi có cần một ít không?

Lý Tĩnh thần sắc đạm mạc, lạnh lùng lườm Lý Tư, Lý Tư tuy rằng là hoàng thúc của hắn, nhưng từ sau khi tu tiên, cũng không coi vị hoàng thúc này là chuyện quan trọng gì nữa. Nhất là Lý Tư vẫn luôn hướng về Thái Tử, ngày bình thường đối với mình ôn hoà, hiện giờ bỗng nhiên nịnh nọt chính mình, nhất định là nhìn thấy chính mình tương lai tiền đồ có lẽ tốt hơn so với Thái Tử.

- Lý Tư, những vật này ta không dùng được, ngươi giữ lại chính mình ăn đi.

Sau khi Lý Tĩnh liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói ra:

- Thái Tử, hoàng huynh của ta gần đây vẫn tốt chứ?

- Mặc dù không tệ, nhưng không so với hiền chất ở trên trong tiên môn phong sinh thủy khởi cho được?

Lý Tư dáng vẻ tươi cười.

Bị cháu trai của mình gọi thẳng kỳ danh, Lý Tư trong nội tâm rất là khó chịu, nhưng hắn nhớ tới bộ dáng khúm núm của các đệ tử khác trong Thái Sơ giáo nhìn Lý Tĩnh, thì biết rõ mấy tháng này, Lý Tĩnh ở trong Thái Sơ giáo rất tốt, không ít Tu tiên giả muốn làm tay sai cho hắn.

Ở trong Tu Tiên giới, tiền đồ không thể đếm nói, tương lai nếu phát triển sẽ nhue thế nào? Xuất thân hoàng gia, tinh thông tính toán, Lý Tư rất nhanh liền hiểu, càng thêm kiên định về quyết tâm giao hảo với Lý Tĩnh.

Nhìn tư thái cúi đầu của Lý Tư, Lý Tĩnh mặt ngoài vô cùng bình tĩnh tự nhiên, trong nội tâm thì lại âm thầm may mắn, chính mình lúc trước lựa chọn con đường tu tiên này quả nhiên là đúng đắn, nếu như không phải như vậy, chính mình chỉ là một hoàng tử thất bại trong cuộc tranh đoạt hoàng quyền, lúc phụ hoàng còn tại thế thì không phải lo đến áo cơm, nhưng một khi có tân đế, chính mình chỉ sợ không còn đồ để ăn, thậm chí còn phải lo lắng đến tánh mạng.

Ánh mắt Lý Tĩnh lạnh như băng nhìn cả người Lý Tư, chợt nhớ tới Thái Tử đại hoàng hynh, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh khinh miệt, trong nội tâm thầm suy nghĩ nói:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)