Thái Sơ

Chương 357: Tiên phàm có khác (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Hạo Hiên ngoài miệng tỏ vẻ cảm tạ:

- Cảm ơn Lý sư huynh.

Trong nội tâm cũng rất khó chịu, Lý Tĩnh biểu hiện thân cận với chính mình, nhưng từ trong lời nói của hắn ngẫu nhiên lộ ra vẻ miệt thị có thể thấy được, hắn trên miệng nói lời tốt đẹp, nhưng thực chất bên trong lại cao cao tại thượng, căn bản xem thường chính mình.

Về phần Trương Dương trăm phương ngàn kế muốn đối phó mình, tuy rằng cũng có chuyện như vậy, chính mình ngược lại không cần sợ Trương Dương, hiện tại vấn đề là nên ứng phó như thế nào với Xích Luyện Tử.

- Tần sư đệ nếu có chuyện gì, kịp thời bảo ta một tiếng, ta đi chào hỏi Tây Môn đường chủ một chút.

Lý Tĩnh hướng Tần Hạo Hiên chắp chắp tay.

- Lý sư huynh xin cứ tự nhiên.

Tần Hạo Hiên cũng lễ phép đáp lễ.

Khi Lý Tĩnh đi rồi, Hình mon men lân la tới, hạ giọng, bộ dáng hiên ngang lẫm liệt nói với Tần Hạo Hiên:

- Trương Dương này đối với ngươi có mưu đồ làm loạn, trăm phương ngàn kế muốn bắt cóc ngươi để vơ vét tài sản của Từ Vũ, với tư cách là huynh đệ vào sinh ra tử của ngươi, ta nhịn không được rồi, ta quyết định tìm cơ hội ăn tươi nuốt sống hắn, giải quyết cho ngươi nỗi đau buồn âm thầm này, ngươi không thể ngăn cản ta.

Tần Hạo Hiên mỉm cười, tiểu tâm tư của Hình, hắn còn không biết sao? Chỉ là thực ăn Trương Dương, Thái Sơ tất nhiên sẽ nghiêm chỉnh điều tra! Đến lúc đó, chính mình nên ứng phơ như thế nào? Chuyện liều lĩnh lần trước, nếu không là liều để sống sót, bọn họ không tra được gì, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Tần Hạo Hiên cúi đầu trầm tư trong chốc lát, nói với Hình nói:

- Chúng ta không thể đi theo đội được, ta xem chừng Xích Luyện Tử buổi tối sẽ động thủ, đợi sau khi rời khỏi khu vực Thái Sơ giáo, chúng ta phải lặng lẽ rời khỏi đại đội, như vậy dễ dàng ẩn nấp ẩn núp hơn.

Hình không có trả lời, lúc này, trong đầu của hắn đang bận nghĩ cách làm thế nào để ăn tươi nuốt sống Trương Dương mà thần không biết quỷ không hay, dù sao Trương Dương lại là một tên đệ tử đặc biệt, lại là đội trưởng một đại đội, mà trưởng lão dẫn đội thực lực so với Xích Luyện Tử chỉ có hơn chứ không có kém Tây Môn Thắng.

Không bao lâu, bọn họ nhìn thấy một màn sáng lớn từ mặt đất lan đến bầu trời, bao phủ một nửa Đại Tự Sơn ở bên trong đó, màn sáng này chính là đại trận hộ sơn của Thái Sơ giáo.

Tới đây, trong lòng Hinhf kích động không thôi, cuối cùng đã rời khỏi tông môn tu tiên đáng chết này, những ngày này hắn ở Thái Sơ giáo phải cẩn thận từng li từng tí để không xảy ra sai sót.

Tây Môn Thắng đi đến nơi đây, mở hai tay ra, mười ngón tay múa lượn, một dòng chữ màu vàng theo mười ngón tay của hắn bật ra, rơi vài màn sáng của đại trận hộ sơn, rất nhanh liền trên màn sáng của đại trận hộ sơn tách ra một lỗ nhỏ vừa vặn để một người một ngựa đi qua.

Trương Dương tự động chỉ huy những tân đệ tử này đi qua, sau khi bọn họ đi ra khỏi đại trận hộ sơn, màn sáng lóe lên, lần nữa khôi phục nguyên trạng.

Cưỡi ngựa đi khoảng hai giờ, bọn họ dừng lại trên một đồng cỏ rộng lớn để bắt đầu nghỉ ngơi, nhập Hồng Trần cũng không phải là một hành trình đơn giản, không biết phải đi bao lâu, cho nên một chuyến đi này, đám người dưới sự dẫn dắt của Tây Môn Thắng không vội không chậm, đi tốc độ không nhanh, Tây Môn Thắng đi song song với Vương gia Lý Tư, vẻ mặt lại lo lắng, nhưng lại không dám thúc giục.

Người cỡi ngựa không hề vội vã, hành tẩu đã được hai ngày, lúc này tuy rằng đã rời xa Đại Tự Sơn, nhưng vẫn còn trong phạm vi thế lực của môn phái, trong hai ngày này, Tần Hạo Hiên tuy rằng chờ đợi lo lắng, nhưng cũng không hề gặp phải nguy hiểm, Xích Luyện Tử vẫn không dám ở ở trong phạm vi thế lực của Thái Sơ giáo tùy ý làm bậy.

Ở trong phạm vi ảnh hưởng của Thái Sơ giáo hai ngày không hề xảy ra chuyện gì, nhưng Tần Hạo Hiên biết rõ nguy hiểm càng lúc càng gần, sáng sớm ngày thứ ba, bọn họ đón Triêu Dương lên đường, bước vào vừa khu vực gọi là Thanh Phong huyện, Thanh Phong huyện này cách Hoàng Đế Phong của Thái Sơ giáo đã hơn tám trăm dặm, tuy rằng vẫn là khu vực Tường Long quốc, nhưng đã không phải là phạm vi thế lực trực tiếp của Thái Sơ giáo.

Vừa bước vào Thanh Phong huyện, có thể rõ ràng cảm giác được trật tự trị an bên trong Thanh Phong huyện không các quận huyện ven đường.

Tuy rằng Thái Sơ giáo không để ý tới chuyện như thế, nhưng dưới mắt của Thái Sơ giáo, kẻ xấu dù có hung hãn đến đâu cũng không dám làm xằng làm bậy, sợ gây chọc giận thượng tiên, rơi vào kết cục đầu thân mỗi thứ một chỗ, cho nên dọc theo con đường này, mọi thứ vô cùng yên ả, mà ngay cả cảnh thôn phụ cãi nhau chửi đổng cũng rất ít thấy, có thể nói là thái bình thịnh thế.

Nhưng bọn họ vừa mới đặt chân vào Thanh Phong huyện, liền nhìn thấy một đám cường đạo thổ phỉ buộc một đám dân chúng, vừa đánh vừa mắng ở trên đường đi, đằng sau những dân chúng này, bọn cường đạo thổ phỉ phụ đẩy tầm mười chiếc xe lớn, những chiếc xe này chở đầy lương thực và tài vật mà bọn họ cướp được.

Đám cường đạo thổ phỉ nhìn thấy đám thiếu niên cưỡi con ngựa to, trên mặt đều lộ ra thần sắc tham lam.

Những con ngựa này đều là những con ngựa tốt, một con bất kì cũng có giá trị xa xỉ! Với tư cách là cường đạo thổ phỉ cướp tiền bạc trên đường, thoáng nhìn thấy một đám thiếu niên tuổi đôi mươi cưỡi ngựa tốt như vậy, thì làm sao có thể nhịn được!

Một gã cường đạo kích động kêu lên một tiếng, nói với trùm thổ phỉ phía trước của mình:

- Đại đương gia, ngựa mà bọn oa nhi này cưỡi không tệ, nếu như đoạt được đến tay, Hắc Phong Sơn chúng ta sẽ có thực lực lớn mạnh!

- Nói nhảm, điều này còn muốn hỏi sao? Khẳng định lên cho ta...!

Một tên thổ phỉ khác không chút do dự nói chen vào, xuất ra loan đao, xoay người nhảy từ trên lưng ngựa xuống.

Các cường đạo thổ phỉ khác dưới sự chỉ huy của hắn, động tác chỉnh tề lập tức nhảy xuống theo, chuẩn bị động thủ.

Từ khi động tác xoay người thúc ngựa của một đám cường đạo này là có thể thấy được bọn họ có công phu không hề tồi.

Trùm thổ phỉ là một hán tử mặt lớn đen xì, xung quanh mặt hắn mọc mặt râu quai nón, vẻ mặt hắn dữ tợn, cưỡi một con ngựa màu nâu, vác trên lưng một thanh đao đầu quỷ, trên người mặc một bộ quần áo màu đen, quần áo bó chặt lấy cơ bắp cuồn cuộn trên người của hắn.

Hắn giơ cao Quỷ Đầu Đao, hô to một tiếng:

- Người trước mặt nghe lệnh, mau giao ra tài vật của các ngươi, gia sẽ nhân từ nương tay tha cho các ngươi một mạng, nếu không sẽ để cho các ngươi chết không toàn thây!

Trùm thổ phỉ vung tay lên, hơn hai mươi tên thổ phỉ tiến lên bao vây thành hình nửa cái quạt.

Phó đường chủ Bích Trúc đường Tây Môn Thắng đứng ở vị trí đầu nhìn bọn cường đạo thổ phỉ này, vẻ mặt khinh miệt, cười lạnh một tiếng, trong miệng nhàn nhạt nhả ra hai chữ:

- Phàm nhân!

Sau khi Tây Môn Thắng nói ra hai chữ này, bọn cường đạo thổ phỉ quay mặt nhìn nhau, cảm thấy rất ngạc nhiên, không biết lời của hắn có ý gì. Người bình thường nhìn thấy đám người hung thần, ác nhân như vậy, phần lớn đều thuận theo ý họ, giao ra tài sản mang bên người để đổi lấy tánh mạng, phàm là người có ý đồ phản kháng, thì không thể không chết dưới đao của bọn họ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)