Thái Sơ

Chương 350: Vô thượng chân ma tiên ma chân. (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Hạo Hiên chậm rãi gật đầu, đem Vạn Lý Phù cất vào trong ngực, nói:

- Tấm Vạn Lý Phù luyện chế hoàn tất, thứ ta chuẩn bị để nhập Hồng Trần cơ bản đã hoàn thành, không có gì cần phải chuẩn bị nữa.

- Quy tắc nhập Hồng Trần với nhập Tiên đạo tương tự nhau, phàm là người đã là đệ tử diệp, đều có sư môn trưởng bối hoặc là sư huynh trong nội đường, dẫn một với một, sư phụ hắn lão nhân gia thọ nguyên không nhiều lắm, nóng lòng đột phá cảnh giới, ta xem lần nhập Hồng Trần này, vẫn là ta mang ngươi đi đi?

Diệp Nhất Minh vô cùng thành khẩn nhìn qua Tần Hạo Hiên, nói:

- Theo ngươi thì sao?

Tần Hạo Hiên khẽ lắc đầu, bác bỏ đề nghị của Diệp Nhất Minh, hắn nói:

- Diệp sư huynh, lần nhập Hồng Trần này, ta đã không định lại để cho sư phụ hắn lão nhân gia theo giúp ta, cũng không muốn lại để cho ngươi theo ta đi, càng không muốn tìm sư huynh của Tự Nhiên đường!

Diệp Nhất Minh sững sờ, nói:

- Cái này không thể được, nhập Hồng Trần và nhập Tiên đạo sẽ có bất đồng, thời gian bên ngoài lịch lãm rèn luyện cũng không an toàn giống như tại Thái Sơ giáo, ngươi lúc nào cũng có khả năng gặp được Tu ma giả, thậm chí minh vật U Tuyền.

- Sư huynh, ta đã nghĩ kĩ rồi, nhưng nếu các ngươi giúp ta nhập Hồng Trần, chỉ sợ lại càng không thỏa.

Tần Hạo Hiên nói ra:

- Ngươi cũng biết, hiện tại Xích Luyện Tử luôn nhìn chằm chằm vào ta, ở bên trong phạm vi thế lực của Thái Sơ giáo, hắn vẫn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng một khi ta rời khỏi phạm vi thế lực của Thái Sơ giáo, đến lúc đó hắn sẽ động thủ với ta, hiện tại ta luyện chế một tấm Vạn Lý Phù này, nếu như hắn tấn công ta, ta còn có cơ hội chạy trốn, nhưng nếu ngươi hoặc là sư phụ theo ta cùng đo nhập Hồng Trần, một tấm Vạn Lý Phù của ta cũng không đủ cho hai người dùng, đến lúc đó sư huynh ngươi nếu như bị Xích Luyện tử bắt lấy để uy hiếp ta, hai chúng ta sẽ chết chắc!

Tần Hạo Hiên nói rất êm tai, Diệp Nhất Minh cũng đồng ý gật đầu, đợi Tần Hạo Hiên dứt lời, Diệp Nhất Minh than nhẹ một tiếng, hắn biết rõ chính mình cố ý muốn nhập Hồng Trần với Tần Hạo Hiên, chẳng những không giúp được việc, còn có thể kéo chân của Tần Hạo Hiên, vì vậy hắn nói:

- Sư đệ nói có lý, chỉ oán thực lực của ta thấp kém, không cách nào chống lại được Xích Luyện Tử, ngược lại phải để sư đệ suy nghĩ giúp cho ta, thật sự là hổ thẹn!

Diệp Nhất Minh ngữ khí tràn ngập tự trách, vừa rồi xem Tần Hạo Hiên sử dụng Vạn Lý Phù, hắn biết rõ dưới sự trợ giúp của cái phù này, Tần Hạo Hiên khi bị Xích Luyện Tử đuổi giết, nói không chừng thật đúng là có thể nhiều lần thoát chết, có điều nghĩ đến sư đệ gặp phải cường địch Tiên Thụ Cảnh uy hiếp, mà chính mình lại chẳng thế giúp điều gì, trong lòng của hắn vô cùng khó chịu.

Tần Hạo Hiên an ủi Diệp Nhất Minh nói:

- Diệp sư huynh, các sư huynh đệ Tự Nhiên đường, còn có sư phụ lão nhân gia hắn cũng cần ngươi, hiện tại sư phụ cơ bản ở trong trạng thái bế quan, toàn bộ sự vụ của Tự Nhiên đường sẽ đặt ở trên người của ngươi. Sư phụ lão nhân gia hắn sẽ nhờ ngươi chiếu cố, cho nên về công về tư, ngươi đều nên ở lại Tự Nhiên đường mới đúng.

Diệp Nhất Minh nghĩ đến Tần Hạo Hiên sẽ gặp phải uy hiếp của Xích Luyện Tử, chính mình lại không có cách để hỗ trợ, nhớ lại lời dặn dò lúc lâm chung của Bồ Hán Trung, lập tức tim như bị đao cắt, thanh âm hơi có vẻ nức nở nói:

- Tần sư đệ, có một điểm muốn ngươi nhớ lấy, chỉ có ngươi càng trở nên mạnh hơn nữa, Tự Nhiên đường chúng ta mới có hi vọng, ta cùng sư phụ, cùng với các sư huynh đệ Tự Nhiên đường Tự Nhiên đường đều tại hy vọng ngươi bình an trở lại.

- Ân, ta nhất định sẽ bình an trở lại!

Tần Hạo Hiên dứt lời, chợt nhớ tới lời phó thác lúc lâm chung của Bồ Hán Trung sư huynh, liền hỏi:

- Diệp sư huynh, ngươi có biết quê quán của Bồ sư huynh ở nơi nào không? Bồ sư huynh lúc lâm chung để lại di ngôn, để cho ta thay hắn đi về quê hắn, xem hậu nhân của hắn hiện tại như thế nào.

Diệp Nhất Minh không nghĩ tới Tần Hạo Hiên dưới tình huống tiền đồ của chính mình sẽ gặp phúc hay gặp họa, vậy mà còn băn khoăn đến di ngôn lúc lâm chung của Bồ Hán Trung, hắn đời này đã rất gặp nhiều Tu tiên giả bạc tình bạc nghĩa, có tình có nghĩa như Tần Hạo Hiên, tuân thủ nghiêm ngặt chữ tín của Tu tiên giả, ở trong Tu Tiên Giới quả thực không thấy nhiều người như hắn.

- Biết rõ, ở phía bắc Tường Long quốc, huyện Nam Thọ, thôn Tiểu Hoa, dưới ngọn núi đá có ba gian nhà cỏ, trước phòng nếu có một ao nước lớn, đó chính là nhà của Hán Trung.

Nghĩ lại chuyện cũ, Diệp Nhất Minh không khỏi thất thần, nói:

- Hán trung mỗi lần uống say đều nói đến quê nhà của hắn, nhà hắn có cha mẹ già, huynh đệ tỷ muội của hắn, còn có khi hắn rời nhà đi, con chó vàng một mực cắn chặt lấy hành lý của hắn, đã nhiều năm như vậy, hắn cũng không thể trở về thăm nhà, cha mẹ của hắn chắc hẳn sớm đã qua đời, ngươi nếu như tìm được nhà hắn, thì thay hắn đi đến trước phần mộ của cha mẹ hắn kính một nén nhang!

Tần Hạo Hiên ảm đạm gật đầu, nói:

- Ta sẽ làm như vậy.

- Tự Nhiên đường còn có chút sự vụ phải xử lý, chúng ta đi về trước đây.

Diệp Nhất Minh ngửa đầu nhìn sắc trời, lúc đi tới là sáng sớm, hiện tại đã là buổi chiều, sau khi hắn dẫn Tần Hạo Hiên và Hình về Linh Điền cốc, chính mình lại vội vàng chạy về Vô Danh Phong.

Trở lại gian phòng của mình, Tần Hạo Hiên ngồi ở mép giường, vuốt vuốt Vạn Lý Phù, ánh mắt như có như không nhìn về phía Hình.

- Ngươi nói Vạn Lý Phù này, muốn hay không ta cho ngươi luyện thêm một chiếc?

Hình sững sờ, nói:

- Để cho ta luyện làm gì?

- Nhập Hồng Trần chẳng lẽ ngươi không cùng ta ở chung một chỗ?

Tần Hạo Hiên nhìn qua Hình, ánh mắt nhìn chằm chằm:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)