Thái Sơ

Chương 334: Vạn dặm vô cương chỉ cầu thành (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Khi hai người kia nhìn thấy Tần Hạo Hiên cùng với đệ tử của Linh Điền Cốc, trong mắt toát ra ý cười nhàn nhạt, nhớ tới dáng vẻ nhập môn năm đó của chính mình, tranh đấu các kiểu với các sư huynh đệ nhập môn trong Cổ Phong phái, tu vi càng được nâng cao thì tuổi tác cùng tâm tình lại càng trưởng thành, bây giờ tuy rằng cũng có khi xảy ra tranh chấp nhưng quan hệ vẫn là bền chặt như sắt, thỉnh thoảng uống rượu tán gẫu, nói tới mới cảnh tượng lúc vừa nhập môn cũng là cười tới rơi lệ.

Khoảng thời gian khi mới vừa nhập môn… Hai người nhìn nhau một hồi, từ trong mắt nhau thấy được sắc thái đồng nhất, đó là khoảng thời gian đẹp nhất, thú vị nhất.

Đệ tử xung quanh nghị luận sôi nổi:

- Các ngươi nói hai vị đệ tử của môn phai khác đến bái sơn là vì chuyện gì?

- Có người nói khoảng thời gian này bên ngoài rất là không yên ổn, có lẽ vì những chuyện này mà tới chăng?

- Không thể, nếu như trong Tu Tiên giới xảy ra đại sự gì thì không thể phái hai tên tiểu bối đến bái sơn, hẳn là trưởng bối tự mình tới hiệp thương mới phải.

- Nói cũng phải, nhưng bọn họ còn có chuyện gì đây? Nhìn một đôi kim đồng ngọc nữ này, thực sự là chọc người ta đỏ mắt đố kị mà!

Lúc này, một đệ tử khinh thường nói:

- Cái gì kim đồng ngọc nữ cơ, ta xem là gian phu đi!

Thường Ngạo Thiên đang ngồi trên xe ngựa ở mãi tít phía xa tựa hồ đã nghe thấy hai chữ gian phu phỉ báng, hắn liền quay đầu, bên trong cặp mắt kia lóe lên một tia sát ý ác liệt, vững vàng khóa chặt trên người tên đệ tử nói năng lỗ mãng kia. Tên đệ tử ấy chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, không nhịn được run lên, sắc mặt trắng bệch, như thể gặp phải quỷ .

- Khí thế thật là mạnh!

Các đệ tử xung quanh thấy cảnh này liền lập tức câm miệng, cũng không dám nữa hồ ngôn loạn ngữ nữa.

Chờ hai đệ tử của Cổ Phong giáo đã đi xa, các đệ tử của Thái Sơ giáo tới xem náo nhiệt liền lục tục tản đi, Diệp Nhất Minh cũng nói với Tần Hạo Hiên:

- Đi thôi, trở lại tu luyện đi.

Tần Hạo Hiên yên lặng gật đầu, trong lòng hắn âm thầm khiếp sợ. Tuy rằng không dám xác định thứ trên lưng hai người kia đeo có phải là phi kiếm hay không, thế nhưng hắn dám khẳng định nó không phải là một bảo kiếm thông thường, nếu thật sự là phi kiếm thì thật là đáng sợ.

Ở Thái Sơ giáo chỉ có Chưởng giáo cùng trưởng lão của Trưởng Lão Viện là có chân chính phi kiếm, thế nhưng giáo phái của bọn họ ngay cả đệ tử bình thường đều có phi kiếm, chênh lệch này cũng quá lớn.

Ở trong mắt Tần Hạo Hiên, hai người của Cổ Phong giáo chỉ là một vị khách vội vã qua đường, mặc kệ đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, nhiệm vụ gấp gáp trước mắt của hắn là luyện chế Vạn Lý Phù, bằng không sau khi vào Hồng Trần, chính hắn sẽ gặp phải nguy hiểm.

Trở lại gian phòng của mình, Tần Hạo Hiên suy nghĩ một chút, quyết định nói:

- Sư huynh, ta định tối hôm nay bắt đầu chính thức luyện chế Vạn Lý Phù.

Thần sắc của Diệp Nhất Minh nghiêm túc, nói:

- Có bao nhiêu phần chắc chắn?

Tần Hạo Hiên trầm ngâm chốc lát, sau khi cẩn thận tính toán, nói:

- Chỉ có hai phần mười.

Diệp Nhất Minh biểu hiện nghiêm nghị, nói với Tần Hạo Hiên:

- Hai phần tỷ lệ thành công là rất thấp, ngươi lại chỉ có hai phần vật liệu, nếu như luyện chế thất bại một phần thì lại phải thu thập vật liệu luyện chế Vạn Lý Phù thêm một lần nữa, thời gian cũng rất cấp bách.

- Chỉ có thể thành công, không thể thất bại.

Tần Hạo Hiên kiên nghị nói:

- Vì mạng sống, chỉ có thể liều một phen, chờ buổi tối Hình đến rồi ta sẽ bắt đầu luyện chế, hắn rất có kinh nghiệm trên phương diện bài trận linh thạch.

Bọn họ nói xong, Tần Hạo Hiên lại tiếp tục nhặt lên một khối huyền thiết từ trên mặt đất, sau khi thành thục điêu khắc minh văn liền có một đoàn hỏa diễm đỏ rực bốc lên trong rót linh trận, bắt đầu luyện chế. Quá trình luyện chế cũng không có quá nhiều vấn đề, hắn thử dùng thần thức cảm ứng nhiệt độ của ngọn lửa cũng như sức chịu đựng của nguyên liệu, một khi nguyên liệu không chịu nổi thì hắn sẽ lập tức hạ thấp nhiệt độ, một khối huyền thiết lớn cỡ hai ngón tay co lại còn một phần.

Kế tiếp là rót linh. Sau khi linh hỏa trong rót linh trận biến mất, từng trận linh khí cấp tốc tuôn ra từ bên trong linh thạch, dưới sự chỉ huy của Tần Hạo Hiên, tất cả đều được rót vào trong Huyền Thiết.

Ở trong mắt người ngoài, Tần Hạo Hiên chỉ là hết sức chăm chú, thủ pháp linh xảo thành thục, cũng không có cái gì thần kỳ, thế nhưng trên thực tế Tần Hạo Hiên vẫn luôn dùng thần thức khống chế sự biến hóa của linh lực. Phù thể vô cùng mẫn cảm, chỉ cần linh lực truyền vào có nửa điểm không đều thì phù thể sẽ lập tức bị nứt, đến thlúc đó thì tất cả sẽ thành công dã tràng.

Ước chừng ba mươi tức sau, bên trong khối Huyền Thiết nho nhỏ này đã tràn đầy linh lực, nhưng bởi vì Huyền Thiết không thể tích trữ linh lực nên sau khi hoàn thành công tác rót linh, rất nhanh chúng lại đã biến mất hết.

Hoàn thành trọn bộ quy trình, Tần Hạo Hiên thở dài một hơi, thế nhưng sắc mặt cũng không hề thả lỏng, bởi vì hắn biết, đây chỉ là dùng huyền thiết luyện tập mà thôi, luyện chế chân chính cũng không đơn giản như vậy.

Nhìn động tác thành thạo của Tần Hạo Hiên, lo lắng trên mặt Diệp Nhất Minh cũng không có giảm bớt. Dựa vào luyện chế năng lực hiện tại của Tần Hạo Hiên, hắn thừa sức luyện một vài linh phù sơ cấp, thế nhưng đối với loại bùa chú lợi hại như Vạn Lý Phù, có thể nắm chắc hai phần mười đã là hết sức lợi hại rồi.

Lúc này Hình, người được Tần Hạo Hiên kỳ vọng lớn lao, đang cúi đầu khom lưng trước mặt Trương Dương, tìm hiểu xem ý đồ đích thực của hai đệ tử Cổ Phong giáo đến Thái Sơ giáo là gì.

Trương Dương mặt mày nghiêm lại, rất bất mãn đối với bát quai của Hình, hắn ồm ồm nói:

- Ta không biết.

Hình có chút thất vọng, chuẩn bị đi tìm hiểu tin tức ở chỗ những người khác, Trương Dương liền tóm chặt lấy hắn, đầy mặt không kiên nhẫn và hung tợn mà nói rằng:

- Không phải ngươi nói quan hệ giữa ngươi và Tần Hạo Hiên rất tốt hay sao? Sao đến tận bây giờ cũng chưa lừa gạt được Tần Hạo Hiên cho ta? Lẽ nào ngươi không biết với ta hắn rất hữu dụng sao?

Hình một mặt cúi đầu khom lưng, một mặt cười cầu tài:

- Tiểu nhân yếu nhược vô dụng, tiểu nhân yếu nhược vô dụng, lão đại ngài bớt giận, ta nhất định sẽ thêm ra sức, đẩy nhanh tiến độ lừa gạt tên hỗn đản Tần Hạo Hiên này vào tròng!

Lúc ngoài miệng nói những này, trong lòng Hình đã giết chết Trương Dương cả trăm lần ngàn lần , âm thầm suy nghĩ: nếu không phải tên Tần Hạo Hiên kia không cho lão tử ăn thịt người, lão tử trước tiên đã ăn ngươi rồi. Thực lực bé nhỏ như ngươi mà lại dám giáo huấn lão tử à, quả thực là điếc không sợ súng! Chờ sau khi lão tử đi ra ngoài, chuyện đầu tiên ta làm sẽ là ăn ngươi! Xả mối hận trong lòng lão tử.

Có điều Hình trong lòng nghĩ gì thì nghĩ, ngoài miệng cùng trên mặt vẫn là không có một chút biểu hiện nào. Tuy rằng hắn cực kỳ hận Trương Dương, thế nhưng hắn biết rõ, một khi thân phận của mình bạo lộ, đợi chờ mình sẽ là kết cục gì.

Trương Dương mạnh mẽ trừng Hình một hồi, nổi giận nói:

- Còn không mau cút đi! Đỡ khiến cho lão tử thấy bực!

- Dạ, dạ! Ta cút ta cút!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)