Lại đi dạo thêm mấy cửa hàng, thế nhưng giá cả đắt đỏ vẫn là khiến cho bọn hắn chùn bước, dù sao thì ví tiền của bọn hắn còn quá mỏng, khu cửa hàng động một tí đã ra giá hơn một ngàn, không phải là cái giá mà bọn hắn có thể chịu được.
- Sư huynh, chúng ta đi dạo bên khu hàng vỉa hè đi, bên đó tuy là ít thứ tốt nhưng cũng có khả năng dùng giá thành cực thấp mua được thứ tốt!
Diệp Nhất Minh gật đầu, trước mắt trong túi quần không có tiền, mua không nổi mấy thứ đồ tại khu cửa hàng, vậy thì chỉ có thể đi qua khu hàng vỉa hè thử thời vận, dù sao thì mấy người bày bán tại khu hàng vỉa hè cũng không phải là thương nhân thật sự, có khả năng lớn là không đánh giá được mặt hàng, tựa như tên ngốc ngày hôm qua ra giá thấp bán đi Thần Thức Nhập Môn mà còn cho là mình đã chiếm được tiện nghi vậy.
Ba người bọn họ vừa tới khu hàng vỉa hè thì đã liền bị một đám người vây quanh.
Năm khối hạ tam phẩm linh thạch tuy rằng không tính là nhiều, thế nhưng kẻ điên nguyện ý bỏ ra năm khối hạ tam phẩm linh thạch để mua một cuốn sách rách nát chẳng có chút giá trị gì, nhất là kẻ có thân phận đệ tử mới như Tần Hạo Hiên, bề ngoài lại có vẻ giống như không quá nghèo lại bị một kẻ bán hàng rong có lợi nhuận bán hàng một ngày không tới năm khối hạ tam phẩm linh thạch lừa gạt, thế cho nên khi ba người Tần Hạo Hiên một lần nữa đến khu hàng vỉa hè, bọn họ lập tức đã bị bọn con buôn sắc bén nhận ra ngay, kích động mà truyền miệng cho nhau nghe: tên ngốc ngày hôm qua lại tới rồi!
Đám người bán hàng rong thèm khách hàng ngu ngốc tới mức đau lòng liền xông tới như ong vỡ tổ.
- Sư huynh... Sư huynh... Tiên tịch ngày hôm qua ta nói với ngài, nếu ngài đừng tính toán đắn đo gì nữa, mua về đảm bảo thành tiên, nếu như ngài thực sự muốn thì ta sẽ giảm giá tám thành cho!
- Sư huynh, mau tới chỗ ta nhìn xem, có lẽ thứ ngươi cần lại có ở chỗ ta đó!
- Vị sư huynh này, ta xem ngươi long hành hổ bộ, phong thần tuấn lãng, cũng không phải là nhân vật bình thường, đồ vật chỗ ta đúng là vì ngươi mà tồn tại nha! Mau tới nhìn một cái đi, đảm bảo ngươi sẽ không hối hận, nhìn một cái không lấy tiền đâu!
Bởi vì thanh danh “kẻ đần ngày hôm qua được truyền bá rất rộng, cho nên Tần Hạo Hiên liền từ sư đệ bay lên thành sư huynh, đối mặt với sự nhiệt tình của đám người bán hàng rong, ba người bọn hắn quả thực là bị dọa sợ. Thế nhưng Tần Hạo Hiên với ngũ giác nhạy cảm đã nắm được một tia xem thường phát ra từ nội tâm trên mặt bọn họ, hắn lập tức suy nghĩ cẩn thận, cũng không để ý tới bọn họ nữa.
Những người này thấy lôi kéo vô vọng liền xem thường là trừng mắt liếc Tần Hạo Hiên, lẩm bẩm:
- Chỉ số thông minh của kẻ đần đã tăng lên sao?
Sau đó liền lục tục tản đi.
Ba người Tần Hạo Hiên đi dạo hồi lâu tại khu quầy sạp bán hàng, bởi vì mới vừa nhìn thấy không ít hàng hóa tinh phẩm ở khu cửa hàng mà nay lại đột nhiên nhìn thấy vô số thứ tốt xấu lẫn lộn, đúng là kém xa, giờ mấy thứ đồ tại khu hàng vỉa hè này cũng có chút không lọt được vào mắt bọn họ.
Tần Hạo Hiên không có nhiều thời gian lắm, hắn vội vàng đi qua những quầy hàng này, bỗng nhiên, ba người bọn họ lại nhìn thấy một bó lông vũ trước một quầy hàng nho nhỏ.
Loại lông vũ này có màu sắc thập phần thuần khiết, từ đầu tới đuôi đều là một màu đỏ, không có nửa điểm tạp sắc, hơn nữa mỗi một cái đều dài tới bảy tám tấc, nhìn qua thì một bó lông vũ này hình như có tới hai mươi cái lận.
Nhìn thấy Tần Hạo Hiên dừng bước tại quầy hàng của chính mình, chủ nhân của bó lông vũ này lập tức lên tinh thần, mời chào nói:
- Hắc, vị sư đệ này, nhìn trúng đồ vật gì của sư huynh hay sao?
- Tùy tiện xem thôi.
Tần Hạo Hiên không cảm nhận được linh khí chấn động trên bó lông vũ này, có vẻ như nó chỉ là lông vũ của một loại cầm điểu cực kỳ bình thường, cũng không phải là lông vũ của linh cầm. Thế nhưng Hình ở phía sau lại lặng lẽ chọc chọc hắn, dùng khẩu khí chắc nịch mà nói:
- Mua nó đi.
Tần Hạo Hiên bất động thanh sắc liếc Hình, sau đó cầm lấy bó lông vũ kia. Lông vũ trong taybóng loáng trơn mượt, xúc cảm thoải mái dễ chịu, thế nhưng vẫn là không có linh lực chấn động như trước.
- Sư đệ, mắt nhìn của ngươi thật sự là rất tốt đó nha! Vừa tới đã lựa ra được thứ đồ tốt trên quầy hàng của ta rồi. Bó lông vũ này lai lịch không tầm thường đâu, là ta lúc trước ra ngoài rèn luyện ngẫu nhiên gặp phải một loại linh cầm gọi là Tất Phương, tốn sức thiên tân vạn khổ mới giết chết nó rồi lấy được một bó lông vũ này đó.
Lúc nghe chủ quán nói khoác, mặt mày những người bên cạnh đều lộ ra tiếu ý. Tất Phương là một loại linh cầm cực kỳ cao cấp, đừng nói là vị tu tiên giả mặc tông bào sắc xám này với thực lực còn chưa lên tới Tiên Miêu cảnh nhị thập diệp, ngay cả tu tiên giả cấp bậc Tiên Thụ cảnh cũng chưa chắc đã có thể giết chết một con Tất Phương.
Thấy Tần Hạo Hiên có chút do dự, Hình có vẻ gấp, lại một lần nữa lặng lẽ đâm đâm sau lưng Tần Hạo Hiên, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn hắn có thể nghe được, nói:
- Mua nó!
Hình tuy là không đáng tin cậy lắm, thế nhưng không thể phủ nhận ánh mắt của hắn so với chính mình xịn hơn nhiều, hơn nữa khi nhìn bó lông vũ này, Tần Hạo Hiên cũng cảm giác nó có chút không tầm thường, nhưng rồi lại nói không ra là không tầm thường ở chỗ nào.
Sao không dùng thần thức thăm dò một phen nhỉ?
Từ sau khi đạt được cuốn Thần Thức Nhập Môn, Tần Hạo Hiên đã thấy được rất nhiều công hiệu kỳ diệu của thần thức, trong đó, thứ lợi hại nhất chính là nếu như thần thức cường đại tới một trình độ nhất định, người ta thậm chí còn có thể nhìn thấu dối trá, nhìn thấu bản chất. Tuy rằng thần thức của bản thân hắn không cường đại tới cảnh giới kia, thế nhưng biết đâu đấy, có lẽ hắn có thể từ trên bó lông vũ này nhìn ra chút chuyện gì đó ẩn giấu ở bên trong cũng nên?
Tần Hạo Hiên không chút do dự ngưng tụ thần thức, tiến vào trong một cái lông vũ.
Hắn vừa đi vào liền thấy sửng sốt, một màn cực kỳ rung động hiện ra ngay trước mắt hắn.