Thái Sơ

Chương 304: Chỉ cầu cả đời không vào u (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Có một điểm ta muốn ngươi phải rõ ràng, hiện tại ta và ngươi đã là châu chấu cùng bị trói trên một chiếc thuyền, nếu như ta nhảy không ra được thì ngươi khẳng định cũng không còn đường sống. Trước mắt cường địch như mây, tùy thời tùy khắc đều có thể chạy tới hòng giết ta, không phải ngươi tự nhận là huynh đệ đồng sanh cộng tử của ta hay sao? Vậy ngươi nên toàn lực giúp ta, trước cứ giúp ta cởi bỏ cấm chế trong ngọc giản, chờ ta học được cách luyện chế mấy tấm phù lục bảo vệ tánh mạng, ngươi cũng sẽ không cần hao tâm tổn trí bảo hộ ta như vậy. Với quan hệ giữa ta và ngươi, nói nhiều về chuyện tiền nong sẽ ảnh hưởng đến cảm tình đó.

Hình sững sờ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Tần Hạo Hiên lại lấy lí do thoái thác như này để đối phó với mình, thật sự là lấy đạo của người trả lại cho người nha. Hình thầm bội phục, thế nhưng đồng thời vẫn là không chịu làm:

- Ngươi bình thường không nói chuyện nhiều lắm, cả ngày một bộ nghiêm túc như vậy, không nghĩ tới há miệng ra lại còn mạch lạc tinh tường hơn cả U Tuyền Minh Tộc khi kích động chúng ma, nếu như lão tử không có thiên tư thông minh thì hẳn là đã bị ngươi thuyết phục rồi! Tuy nhiên, mặc kệ hôm nay ngươi có nói như thế nào, ta nhất định phải đòi thù lao.

Hình hết sức kích động, đặt mông ngồi ở trên giường, nói:

- Ngươi biết không, tri thức là tài sản vô giá! Bản ma học thức uyên bác, đáng giá hàng tỉ ngọc giản, ta hoàn toàn có thể tự mình dạy ngươi mà không cần thù lao, thế nhưng, để bày tỏ sự tôn trọng đối với tri thức, ta đã quyết nhất định phải thu linh thạch làm thù lao, bằng không thì sao biểu hiện được tầm quan trọng của học vấn trong lồng ngực ta.

Tần Hạo Hiên rất là bội phục tinh thần kiên trì đòi linh thạch của Hình, dứt khoát nói thẳng vào vấn đề:

- Không thành vấn đề! Năm lượng hạ tam phẩm linh thạch.

Hình rụt cổ về phía sau, bất chợt nhảy dựng lên:

- Thứ keo kiệt nhà ngươi! Có năm lượng hạ tam phẩm linh thạch mà ngươi đã muốn mua chuộc ta hay sao, cũng quá xem thường học vấn trong lồng ngực lão tử rồi. Ngươi có hiểu cái gì là tri thức không? Bảo ngươi trả tiền không phải là bởi ta tham tài, đây là muốn cho ngươi hay tri thức đáng giá tới đâu!

Tần Hạo Hiên bất vi sở động, một bên liên tục gật đầu như đang tàn đồng với ý kiến của đối phương, một bên nói ra lý luận của bản thân:

- Ngươi nói đúng lắm! Ta cũng rất muốn trả chút tiền cho tri thức, thế nhưng ai bảo ta hiện tại vẫn là kẻ nghèo khó? Tu vi cũng thấp, kiếm được linh thạch nào có dễ dàng. Nếu như ngươi bóc lột toàn bộ, tới lúc ta bị người ta đùa giỡn tới chết, ngươi cũng sẽ tiêu đời theo ta mà thôi. Ta có thể san ra năm lượng hạ tam phẩm linh thạch từ trong chỗ tài nguyên của mình cho ngươi đã là đáng quý rồi.

Hình trợn trắng mắt, giờ ngón tay cái lên:

- Cái miệng này của ngươi quả thực còn muốn đáng sợ hơn so với kích động ma bên trong U Tuyền… Được rồi được rồi, nghĩ đến chuyện ta và ngươi đồng sanh cộng tử cùng chung hoạn nạn, ta sẽ giúp ngươi một lần. Ngươi phải biết rằng, nếu như đổi thành người khác, chưởng giáo Thái Sơ giáo các ngươi có đích thân đến quỳ xuống đất dập đầu cầu ta, giao toàn bộ gia sản của hắn cho ta, thì ta cũng sẽ không dạy hắn đâu. Những kiến thức này quá là trân quý mà!

Hình vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng thấy vẻ mặt quyết tuyệt của Tần Hạo Hiên thì hắn liền biết rõ mình không có hi vọng thương lượng giá cả, đành phải bất đắc dĩ đáp ứng.

Hình ngẫm lại, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, liền nói:

- Ta có thể giúp ngươi cởi bỏ cấm chế, thế nhưng ta còn có một yêu cầu kèm theo.

- Ngươi nói đi.

- Ngươi định cuối tháng này sẽ đưa ta vào Thủy Phủ, sau đó nhét ta trở lại U Tuyền, có đúng không?

Tần Hạo Hiên gật đầu:

- Đương nhiên.

Hình nói:

- Yêu cầu của ta rất đơn giản, chính là ngươi không thể đưa tiễn ta đi.

Tần Hạo Hiên kinh ngạc, hỏi:

- Vì sao? Ngươi ở U Tuyền an toàn hơn nhiều so với ở lại đây. Ở thế giới này tất cả đều là tu tiên giả, không cẩn thận lộ ra cái gì, chẳng những là ngươi mà ngay cả ta cũng sẽ xong đời!

Hình trợn mắt liếc nhìn Tần Hạo Hiên mà nói:

- Chẳng lẽ ngươi không thấy những minh vật kia truy sát ta hay sao? Thiên tài ma với thiên tư tuyệt đỉnh, kinh tài tuyệt diễm, bất thế xuất tuyệt thế như lão tử đây rất dễ khơi dậy ham muốn của ma khác. Bọn hắn ghen ghét ta, tìm cách truy sát ta, thứ ngươi nhìn thấy ngày đó chỉ là một bộ phận rất nhỏ, ta trở lại U Tuyền có thể không được an toàn như ở đây. Ở Thái Sơ giáo chỉ càn chú ý cẩn thận một chút thì người khác sẽ nghĩ ta là tu tiên giả, ít nhất sẽ không có người truy sát ta.

Tần Hạo Hiên đương nhiên sẽ không coi chuyện ma quỷ Hình kể là sự thật, thế nhưng hắn hay vẫn là nhịn không được hỏi:

- Ngươi rốt cục đã tạo bao nhiêu nghiệt duyên tại U Tuyền thế hả? Huyên náo tới mức cả minh vật cũng điên cuồng đuổi giết ngươi?

Hình trầm mặc một hồi, rất u buồn nói:

- Thiên tài... luôn dễ dàng bị người đố kỵ đó nha.

- Má!

Tần Hạo Hiên nhịn không được phun một ngụm:

- Được, vậy ngươi cứ ở lại Thái Sơ giáo, thế nhưng ta có một yêu cầu, ngươi không thể ăn thịt người, tất cả mọi hành động đều phải nghe ta chỉ huy.

- Ta đây có thể đáp ứng ngươi chuyện không ăn thịt người, thế nhưng nếu như ngươi bảo ta làm ra chuyện gì thương thiên hại lí, ta nhất định sẽ không làm! Ta là một vị ma chính trực chính nghĩa, ta đương nhiên có quy tắc hành động của riêng mình!

Hình thao thao, trong ánh mắt lộ ra tinh quang, nói:

- Nếu như thật sự muốn làm ra chuyệ thương thiên hại lí thì cũng có thể, nhớ rõ trả thù lao là được.

Tần Hạo Hiên mặc kệ tên kia, ném ra năm lượng hạ tam phẩm linh thạch, Hình tiếp nhận rồi một ngụm nuốt vào, rất nhanh tinh thần đã sáng láng mà nói ra:

- Bắt đầu đi, vẽ ra ngươi cấm chế trong thứ đồ vật kia, ta sẽ dạy cho ngươi cách cởi bỏ. Ai nha, tri thức đáng giá như thế lại chỉ đổi về được năm lượng hạ tam phẩm linh thạch, Tu Tiên Giới thật sự là thiếu đạo đức mà, không tôn trọng học vấn, khó trách sao tu tiên giả các ngươi càng ngày càng đi xuống.

Đối với tên gia hỏa lắm mồm này, Tần Hạo Hiên cũng mặc kệ, trực tiếp đứng dậy trở về, chuẩn bị vẽ ngọc giản.

Thần thức của hắn tiến vào xem xét cấm ở bên trong chế ngọc giản, nhất là những minh văn kia, chúng có chút rắc rối khó gỡ xoắn lại với nhau. Hắn xem qua sơ sơ, có ít nhất một vạn minh văn cấm chế, hơn nữa lật qua lật lại xem hắn còn thấy chúng không hề lặp lại.

Trừ những minh văn ấy, còn có từng đường kẻ nhỏ nối liền minh ăn. Bởi vì có quá nhiều đường kẻ, mặt ngoài có vẻ thập phần chỉnh tề nhưng trên thực tế lại như một chùm dây rối rắm phức tạp, muốn vẽ ra những minh văn kia đã chẳng hề dễ dàng gì, giờ còn muốn vẽ chi tiết cả không sai sót một chút nào những đường kẻ nhỏ màu vàng kia, đây không phải là công phu một sớm một chiều đâu!

Tần Hạo Hiên xoa xoa cái trán, rất nhanh đã bắt đầu làm việc!

Rất nhanh hắn đã phát hiện ra một vấn đề. Lúc trước hắn cho là trí nhớ của mình rất ổn, thế nhưng hiện tại lại phát hiện hắn hoàn toàn sai lầm. Cho dù hắn có chăm chú đến mấy hòng ghi nhớ những minh văn cùng với đường kẻ nhỏ màu vàng liên tiếp kết nối minh văn thì đến lúc hắn ra khỏi ngọc giản và bắt đầu vẽ lại, tối đa có thể vẽ ra một lượng minh văn đã là không tệ rồi, còn về phần những ký tự uốn lượn quỷ dị cực độ kia, chúng lại khiến cho hắn vô cùng đau đầu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)