Tần Hạo Hiên nằm xuống, đem thần thức tiến vào thân của con rắn nhỏ.
Thần thức của hắn mới vừa nhập bên trong cơ thể con rắn nhỏ, liền cảm giác thoải mái, hết sức thoải mái, nếu như nói trước đó, cơ thể con rắn nhỏ là một thứ lạnh như băng, như vậy hiện tại chính là thứ đông ấm hạ mát.
Đối với việc Tần Hạo Hiên khống chế thân thể của mình, con rắn nhỏ hoàn toàn không có nửa điểm phản kháng, thậm chí ngoan ngoãn đứng ở nơi hẻo lánh, đem quyền khống chế cơ thể chắp tay nhường cho hắn.
Tần Hạo Hiên khống chế được con rắn nhỏ, hướng về phía Tuyệt Tiên Độc Cốc cấp tốc chạy tới.
Đi vào cửa hang, Tần Hạo Hiên tâm tình nhịn không được lại kích động, trong khoảng thời gian này, thần thức của hắn cũng hơi chút tiến bộ, nhiều thêm mọt chút thần thức, sử dụng kính Thiên Lý dò xét Tuyệt Tiên Độc Cốc, tuy rằng có thể phát hiện ra nhiều chỗ mà trước khi hắn chưa tìm ra, nhưng thật sự có thể đi tới chỗ nửa cái xác kia sao? Tần Hạo Hiên trong nội tâm thấp thỏm không thôi.
Hắn vừa sải bước tiến vào cửa hang, áp lực Tuyệt Tiên Độc Cốc giống như nước sông cuồn cuộn lao về phía hắn.
Sau khi Tần Hạo Hiên thoáng cảm thụ một lúc, lập tức mừng rỡ như điên, trước kia lúc vào, áp lực từ cửa hang như là một tảng đá đè trong nặng trong lòng của Tần Hạo Hiên, chắn khiến cho hắn có chút thở không nổi, nhưng hiện tại khối đá này bỗng nhiên nhỏ đi rất nhiều.
Tần Hạo Hiên thử hướng phía trước đi đến, áp lực của Tuyệt Tiên Độc Cốc quả nhiên nhỏ hơn rất nhiều so trước kia!
Hắn đi tới cái xác vượn khỉ kia...
Quan sát ở khoảng cách gần, vượn khỉ này còn to lớn hơn so với kích cỡ mà hắn nhìn thấy trước đó!
Đứng ở dưới chân vượn khỉ nhìn lên... Vậy mà... Nhìn không tới nó đầu nó đâu! Thậm chí! Đến cái đầu gối của nó... Cũng nhìn không tới!
Năm đó nó... rốt cuộc có uy thế như thế nào vậy? Tần Hạo Hiên phục hồi tinh thần lại, tiếp tục đi về chỗ sâu trong cốc.
Chỉ chốc lát sau, rừng măng đá bỗng nhiên ra hiện trước mắt của hắn, Tần Hạo Hiên không ngừng hít vào.
Vốn trong lòng của hắn còn có một tia nghi ngờ, hoài nghi hình ảnh hiện lên trên kính Thiên Lý có phải là thật hay không, nhưng khi hắn nhìn thấy một nửa cái xác ở phía xa xa, cùng với cỏ Mào Gà được xưng là sắc đỏ kinh diễm tại Tuyệt Tiên Độc Cốc, tảng đá lớn trong lòng của hắn cũng ầm ầm rơi xuống đất.
Cũng không phải hắn tham tiền, mà là hắn nóng lòng tăng cường thực lực, bất luận là liều lĩnh gây áp lực cho hắn, hay là đủ loại nguy hiểm sẽ phải đối mặt khi tiến nhập Hồng Trần hai mươi ngày sau, đặc biệt là khi hắn nghĩ đến Xích Luyện Tử, hắn càng thêm lo lắng, tiến nhập Hồng Trần sẽ để khiến cho chính mình rơi vào trạng thái được bảo hộ ở mức thấp nhất, chuyện vị tiền bối Thái Sơ gây ra ở Thủy phủ đều là những chuyện tâm ngoan thủ lạt.
Tần Hạo Hiên biết rõ, trong khoảng thời gian hai mươi ngày này, bất luận tu luyện như thế nào thì cũng không có cách nào cường đại đến mức có thể đối đầu với Tiên giả Tiên Thụ Cảnh được, nhưng nếu như ở bên trong Tuyệt Tiên Độc Cốc tìm được thiên tài địa bảo, dùng sự huyền ảo kỳ diệu của Tuyệt Tiên Độc Cốc huyền ảo kỳ diệu, có lẽ sẽ có hy vọng để bảo vệ cái mạng nhỏ.
Hắn nhận lấy áp lực, đi tới gần cái xác một nửa kia, mang theo tâm lý may mắn quan sát cỏ Mào Gà.
Trên ngọn cỏ Mào Gà mọc lên một thứ quả như mào gà, cỏ Mào Gà đã đến kì thu hoạch ở phía dưới sẽ có ba chiếc lá màu đỏ như máu, cỏ Mào Gà này tuy rằng cũng có ba chiếc lá màu đỏ ở phía dưới, nhưng chiếc lá phía dưới cùng dường như vẫn còn một mảng xanh non.
Tần Hạo Hiên có chút thất vọng thở dài một tiếng, quả nhiên cỏ Mào Gà nhìn trong kính Thiên Lý giống hệt bên ngoài, còn cần mấy tháng nữa thì mới có thể thu hoạch được.
Cho dù Tần Hạo Hiên rất sốt ruột, nhưng trong lòng của hắn cũng biết, linh dược chưa đến kì thu hoạch và dược tính của linh dược đã đến kì thu hoạch quả thực có sự khác biệt như trên trời dưới đất, linh dược bình thường còn như thế, huống chi là loại thiên tài địa bảo này, thật vất vả lắm mới tìm được một cây thiên tài địa bảo như vậy, nếu còn chưa đến thời hạn đã ngắt lấy, dược lực chỉ bằng một hoặc hai phần mười mà thôi, như thế Tần Hạo Hiên không chỉ tự cảm thấy đáng tiếc, mà còn có thể bị trời đánh.
Tần Hạo Hiên khẽ cắn môi, chỉ cần mấy tháng nữa thôi, bất luận như thế nào cũng phải nhịn xuống.
Hắn đi đến Ngọc Giản bên cạnh gốc cỏ Mào Gà, hắn tràn ra một phần thần thức đi vào, lại bị cấm chế trong Ngọc Giản ngăn cản ở bên ngoài, tầng cấm chế này cũng không mạnh, nếu như mình dùng thần thức để thăm dò, cũng có thể bị phá vỡ, Tần Hạo Hiên đem Ngọc Giản nuốt vào trong miệng, lại liếc mắt nhìn về chỗ sâu nhất trong rừng đá, đi đến nơi đây gần như đã là cực hạn thần thức của hắn rồi, hắn cũng không chuẩn bị tiếp tục tiếp tục đi nữa, dù sao trên đường vẫn có không ít thi thể hài cốt, có thời gian sẽ đi con đường đó xem sau.
Cái gọi là tham thì thâm, Tần Hạo Hiên rất rõ ràng đạo lý kia, hắn không nỡ ngắm nhìn gốc cỏ Mào Gà một cái, lúc định quay người rời đi, bỗng nhiên nghĩ đến: thiên tài địa bảo ở đây đều không có người nào phát hiện, ta đem linh dịch thạch nhũ cất ở đây, chẳng phải là rất an toàn sao?
Tần Hạo Hiên nhả ra bình ngọc đựng linh dịch thạch nhũ từ miệng con rắn nhỏ, chôn ở bên cạnh gốc cỏ Mào Gà này, linh dịch thạch nhũ mặc dù tốt, nhưng lúc nào cũng mang mang trên người thì rất nguy hiểm, dù sao Tuyệt Tiên Độc Cốc cũng không người nào khác có thể đi vào, giấu ở chỗ này sẽ vô cùng an toàn.
Làm xong những việc này, Tần Hạo Hiên lập tức rời khỏi Tuyệt Tiên Độc Cốc, hắn đã không thể chờ đợi được việc muốn giải cái Ngọc Giản này.
Trở lại gian phòng của mình, Tần Hạo Hiên khoanh chân ngồi ở trên giường, sau khi lấy Ngọc Giản ra, hắn đem con rắn nhỏ có vẻ mệt mỏi vào trong lòng mình.
Ngọc giản vừa vào tay, một cảm giác ôn hòa, ấm áp truyền đến đại não của Tần Hạo Hiên, lại khiến cho tinh thần của hắn không khỏi chấn động, sắc mặt bởi vì thần thức bị tiêu hao mà không tránh khỏi bị tái nhợt đi.
Chỉ là chất liệu của Ngọc Giản này, Tần Hạo Hiên cảm thấy bất phàm, công pháp có thể khắc vào bên trong Ngọc Giản đều tương đối trọng yếu, nghĩ đến đây, Tần Hạo Hiên càng thêm chờ mong.