Tần Hạo Hiên thử rót thêm một lượng lớn linh lực vào, tầng sương trắng kia vẫn dày đặc như cũ, không có chút thay đổi nào.
Tần Hạo Hiên có chút mờ mịt, chẳng lẽ mất toi công bận rộn một lúc sao? Tâm tình của hắn vô cùng hậm hực, nhưng lại không cam lòng, vốn tưởng rằng kính Thiên Lý là gương sáng chỉ đường, lại không nghĩ rằng bị mù! Chẳng lẽ bản thân mình còn phải tự mò mẫm bên trong Tuyệt Tiên Độc Cốc giống như trước đây sao?
Tần Hạo Hiên tâm phiền ý loạn, bỗng nhiên trong đầu linh quang khẽ động, lúc trước dùng nguyên thuật tiến vào trong nội bộ Tàn Đan, khi không cảm ứng được Tàn Đan, trước mặt cũng là một tầng sương trắng, nhưng chỉ cần tăng thêm thần thức là có thể nhập vào để xua tan sương trắng, sau đó thấy rõ kết cấu nội bộ của Tàn Đan.
Dùng thần thức tiến vào kính Thiên Lý, có thể xua tan tầng sương trắng này hay không, nhìn thấy rõ mọi thứ bên trong Tuyệt Tiên Độc Cốc?
Nghĩ tới đây, Tần Hạo Hiên dường như bắt được một cọng rơm cứu mạng, không chút do dự cô đọng thần thức, đem nó nhập vào bên trong kính Thiên Lý.
Thần thức tiến vào kính Thiên Lý, tầng sương trắng vẫn luôn che kín kính Thiên Lý kia chợt tản đi, cảnh tượng trong Tuyệt Tiên Độc Cốc hiện ra trước mắt Tần Hạo Hiên.
Đây là lần đầu tiên Tần Hạo Hiên dùng thị giác thật xem Tuyệt Tiên Độc Cốc, trước kia bám lên thân con rắn nhỏ, bởi vì con rắn quá nhỏ, chỉ cần một hòn đá nhỏ là đã có thể ngăn cản tầm mắt của con rắn nhỏ, cho nên tầm mắt của Tần Hạo Hiên trước kia tương đối nhỏ hẹp, hiện tại kính Thiên Lý mô phỏng thị giác thật nên tầm nhìn thấy vô cùng bao la, vô số cảnh tượng đại chiến Tiên Ma không hề bị che đi, chúng hiện rõ trước mắt của Tần Hạo Hiên. Vẫn là khung cảnh âm u mù mịt, xa xa còn có thể nhìn thấy vu ma bất tử đang dần dần bị độc khí ăn mòn thi cốt, biên giới Tuyệt Tiên Độc Cốc mênh mông vô tận, đường biên giới giữa đất và trời cùng chôn vùi bên trong sắc màu u ám này...
Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Hạo Hiên trong lòng rung động đến nỗi nói không nên lời, đồng thời trong Tuyệt Tiên Độc Cốc thoát ra khí tức, như một tảng đá lớn đặt ở trong lòng Tần Hạo Hiên, ép hắn đến nỗi không thở nổi.
Loại cảm giác này dường như có hàng vạn con kiến cắn, tê tê dại dại cực kỳ khó chịu.
Tần Hạo Hiên thử đem thần thức xâm nhập vào Tuyệt Tiên Độc Cốc, thay đổi góc nhìn, hắn tiêu hao thần thức rất nhanh, hơn nữa cảm giác giống hệt khi chính mình nhập vào thân con rắn nhỏ, mỗi lần tiến thêm một bước, áp lực trong Tuyệt Tiên Độc Cốc truyền đến như mạnh thêm một phần.
Vượt qua cái kia gò núi nhỏ này, Tần Hạo Hiên nhìn thấy thi thể con vượn khỉ khổng lồ, trong lòng nhịn không được khiếp sợ, nó thật sự là quá lớn! So núi còn cao hơn! Nó ngẩng đầu lên, dường như muốn chọc thủng trời! Cái khí thế đó, thoáng như thần chi!
Đi thêm về phía trước là con đường cũ mình đã đi qua, Tần Hạo Hiên muốn dùng thần thức nhích qua bên trái, sau khi vượt qua một khối nham thạch cực lớn nham thạch, trong kính Thiên Lý xuất hiện cảnh tượng mới.
Bên này là nơi Tần Hạo Hiên trước kia chưa từng tới, một cây măng đá cực lớn cao như hai người chồng lên nhau, phóng hết tầm mắt cũng không nhìn được hết, nhưng có không ít măng đá bị chặt ngang, chặt đứt hoặc là bị hủy, dường như còn đó có thể thấy được sự thảm thiết trong cuộc chiến đấu năm đó.
Trong mảnh rừng măng này, Tần Hạo Hiên nhìn thấy một cỗ thi thể.
Nói đúng ra thì đây là phần trên của một thi thể, nói cách khác chỉ có một nửa cái xác mà thôi. Phần còn lại thì không thấy đâu, có lẽ là trong đại chiến Tiên Ma đã bị đối thủ lợi hại đánh thành bụi phấn.
Ở bên cạnh một nửa thi thể này, có một cây cỏ non màu đo đỏ, dưới độc chướng bá đạo của Tuyệt Tiên Độc Cốc, nó vẫn có thể thoải mái sinh trưởng, dược khí tạo thành một ít ngôi sao, những dược khí này tạo thành một ít ngôi sao nhảy múa quanh cọng cỏ non, giống như những ngôi sao đang xoay tròn ở dưới bầu trời, rõ ràng là một cây cỏ nhỏ bé, yếu ớt mà lại khiến cho người khác muốn tạo ra khí thế thế giới một phương.
Ở nơi không phải màu đen thì là màu trắng này, hoặc là bầu trời màu xám xịt ở bên trong Tuyệt Tiên Độc Cốc, có thể nhìn thấy một vệt màu đỏ đã đủ khiến cho người khác vô cùng vui mừng và kích động.
Nhìn thấy cọng cỏ non này, tinh thần Tần Hạo Hiên chấn động, nhịn không được kinh hoàng trong lòng, hô hấp dồn dập.
Hắn đón lấy áp lực cực lớn từ bên trong Tuyệt Tiên Độc Cốc truyền ra, lại tiến về phía trước một chút, hắn nhìn thấy rõ cọng cỏ non màu đỏ này, trước khi từng xem qua điển tích Tu tiên, hắn đã từng thấy loại cỏ này, nó tên là cỏ Mào Gà, là một loại linh dược cực kỳ trân quý, giá trị tuy rằng kém hơn so với một cánh Kim Liên, nhưng lại vượt xa Thất Tinh khuẩn.
Ở bên phải một nửa cái xác là một quả Ngọc Giản, Ngọc Giản này có độ kích thước hơn hai ngón tay, dài bằng một ngón, tản ra khí tức mềm mại, mặc dù Tần Hạo Hiên thông qua kính Thiên Lý nhìn thấy nó thì tâm thần cũng không khỏi bị kích động, khẳng định chắc chắn đây là một quả Ngọc Giản ghi lại công pháp, chỉ là không biết công pháp ghi lại là Đạo Môn chính pháp, hay là Ma Môn tà pháp.
Tần Hạo Hiên cũng không tiếp tục rót thêm thần thức để tiến vào sâu hơn, đến đây một lần đã khiến cho hắn có cảm giác thần thức của mình đã tiêu hao gần hết, thứ hai là tuy rằng chỉ dùng kính Thiên Lý nhìn trộm Tuyệt Tiên Độc Cốc, nhưng Tuyệt Tiên Độc Cốc truyền đến áp lực không kém hơn để hắn đích thân đi tới, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Tần Hạo Hiên đã đổ ra đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, đây là hiện tượng do thần thức tiêu hao quá độ.
Hắn im lặng ghi nhớ con đường vào rừng măng đá, đêm nay thần thức tiêu hao quá độ, không thể tiếp tục tiến vào Tuyệt Tiên Độc Cốc, tạm thời để đó, ngày mai sẽ đi lấy, Tần Hạo Hiên cất kỹ kính Thiên Lý, bình yên chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, thật vất vả mới đợi được đến tối, Tần Hạo Hiên gọi Tiểu Kim tiến vào gian phòng, sau đó lại để cho hắn dẫn theo một đội vượn khỉ lực lưỡng bảo hộ cơ thể của hắn, phòng ngừa các công kích yêu ma như Huyết Yêu, chú ý cẩn thận luôn là điều cần thiết.
Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa tất cả, hắn lấy con rắn nhỏ từ trong ngực ra.
Con rắn nhỏ vừa ra ngoài, sau khi nhìn thấy Tần Hạo Hiên, nó hết sức thân mật bò trên tay hắn, Tần Hạo Hiên cũng mỉm cười nhìn nó.
Đây là lần đầu tiên Tần Hạo Hiên chăm chú quan sát tiểu gia hỏa sau khi tỉnh dậy này, trên người vẫn còn những vệt vằn cổ quái, đầu hơi dẹp, thân hình lạnh như băng, con rắn nhỏ cũng không sợ hãi chút nào nhìn vào mắt Tần Hạo Hiên.
Tần Hạo Hiên mỉm cười, cũng mặc kệ nó có thể hay không nghe hiểu lời hắn, nói với nó:
- Chúng ta đêm nay phải đi Tuyệt Tiên Độc Cốc một chuyến, tiểu gia hỏa.
Con rắn nhỏ thè thè lưỡi rắn, xem như trả lời hắn.