Tần Hạo Hiên tuy rằng không dám dùng kính thiên lý nhìn trộm tình hình ở bên trong Thái Sơ bảo điện, nhưng dùng kính thiên lý có thể nhìn thấy rõ ràng, nó như tấm lưới bao phủ toàn bộ Thái Sơ giáo, trong đó có đại trận hộ sơn, khí tức có chút hỗn loạn, khí lưu giữa không trung pha tạp, hỗn tạp, xem những kiếm quang màu vàng kia quấn quanh vào nhau, dường như muốn vạch phá không gian, ngăn cách khí lưu.
Khi những kiếm quang này xuất hiện trên một đỉnh núi nhỏ, Tần Hạo Hiên chính mắt nhìn thấy ngọn núi nhỏ bên trong bị san thành bình địa, kiếm khí thậm chí ngưng tụ thành một cự long màu vàng, nó tản mát ra uy thế kinh thiên.
Đại trận hộ sơn dần dần chấn động mãnh liệt, những kiếm quang này cũng càng thêm hỗn loạn, thậm chí có mấy đạo bắn xuống từ không trung, khiến mặt đất khai mở rộng ra cỡ một hai ngón tay, không biết có nhiều bao nhiêu lỗ hổng.
- Nếu như ta bị kiếm quang này đánh trúng, khẳng định hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Tần Hạo Hiên âm thầm kinh hãi, đồng thời lo lắng, đao kiếm không có mắt, nếu những kiếm quang này nhỡ bay vào một đám người thì làm sao bây giờ? Có điều nghĩ đến chưởng giáo ở cấp bậc cao của tông môn trước kia tu sửa đã nghĩ đến, nên tận lực tránh cho khí tức hỗn loạn của đại trận hộ sơn làm bị thương người khác, nhưng những nơi không người thì không dám chắc.
Tần Hạo Hiên kinh hồn táng đảm nhìn, đồng thời yên lặng cầu nguyện tên Hình kia ngàn vạn đừng bị ấm đầu, lúc này bước ra khỏi cửa phòng, tuyệt đối là một chuyện cực kỳ không khôn ngoan.
Tần Hạo Hiên thậm chí hoài nghi một lão tổ tông tiên anh đạo quả cảnh ở trong đó, khả năng cũng sẽ bị thương.
Tuy rằng hắn chưa thấy qua lão tổ tông tiên anh đạo quả cảnh này, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức phỏng đoán à thôi.
Khi khí tức trở nên hỗn loạn ở đại trận hộ sơn, Tần Hạo Hiên chú ý tới phương hướng trên đỉnh núi Hoàng Đế, trên đó bỗng nhiên tràn ra linh lực cuồn cuộn, những linh lực nồng đặc được như thực chất này bị kiếm quang chém nát bấy ở giữa không trung, linh lực bị cắt nát vẫn dũng mãnh tiến vào phong ấn có chút buông lỏng của đại trận hộ sơn, sau khi linh khí được rót vào bên trong phong ấn lỏng lẻo này, hào quang của đại trận hộ sơn càng phát sáng hơn, trước đó là màu vàng sậm dần dần sáng lên.
Tần Hạo Hiên trong nội tâm âm thầm khiếp sợ, kiếm quang này thậm chí liền ngay cả thứ hữu thần vô hình như linh lực cũng có thể chém nát, Tần Hạo Hiên không khỏi líu lưỡi.
Ngay khi Tần Hạo Hiên đang nhìn mê mẫn, Diệp Nhất Minh ở một bên bỗng nhiên nhắc nhở:
- Nhìn Hình kìa.
Tần Hạo Hiên lúc này mới chợt bừng tỉnh, tên Hình này sẽ không thừa dịp đại trận hộ sơn đang được tu sửa mà chạy đi ra ngoài chứ, hắn vốn cho rằng thông báo môn phái tu sửa đại trận hộ sơn là một lời nói dối, chỉ là làm bộ mà thôi, nhưng không nghĩ rằng môn phái vì muốn dụ Huyết Yêu đi ra, vậy mà trò giả làm thật.
Tên Hình này nếu chạy ra đi, chính mình lại đuổi theo, thì thật đúng là mạo hiểm, sẽ nguy hiểm đến tánh mạng! Tần Hạo Hiên nhớ tới những kiếm khí khủng bố kia, thậm chí không cần một đạo, nửa đạo kiếm khí đã đủ để giết chết chính mình mười lần rồi.
Tần Hạo Hiên đem kính thiên lý chuyển tới phòng của Hình, đúng lúc nhìn thấy Hình đang thử biến thân thuật, lập tức sợ tới mức tóc gáy dựng đứng, tên này quả nhiên là đang chuẩn bị chạy trốn!
Hình biến hóa nhanh chóng, biến thành thành con chuột to bằng bàn tay, sau đó nhanh chóng đào một cái lỗ trên tường rồi chạy đi, vừa ra khỏi phòng, lại biến thành một con báo, lấy tốc độ cực nhanh để chạy trốn, rất nhanh liền rời khỏi phạm vi linh điền cốc.
Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh hai mặt nhìn nhau, đều sửng sờ tại chỗ, nếu không có kính thiên lý để nhìn đại trận hộ sơn khủng bố, bọn hắn chắc chắn vẫn không sợ, nhưng từng tận mắt nhìn thấy sự đáng sợ của việc tu sửa đại trận hộ sơn, hai người bọn họ đều bị dọa ngốc, nếu thật sự bị một đạo kiếm khí đánh trúng, không tan xương nát thịt mới là lạ.
- Còn thất thần làm gì vậy, nhanh đuổi theo!
Gừng càng già càng cay, Diệp Nhất Minh rất nhanh tỉnh táo lại trong nỗi khiếp sợ, trước khi trưởng bối tông môn phát hiện ra Hình, phải đem tên này bắt trở lại, nếu không một khi bị trưởng bối tông môn phát hiện rồi bắt được, nhất định sẽ tra ra Tần Hạo Hiên, đến lúc đó hai người bọn họ đều không thoát khỏi liên quan.
Tần Hạo Hiên bừng tỉnh, không nói hai liền liền mang kính thiên lý cho vào lòng, chạy thục mạng ra ngoài theo phương hướng mà Hình chạy.
Phương hướng mà Hình bỏ trốn là phương hướng của một phong ấn chắc chắn, Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh cũng không biết tên này đang suy nghĩ gì, nếu như muốn chạy trốn ra khỏi Thái Sơ giáo, vậy hẳn là phải hướng tới chỗ phong ấn lỏng lẻo để bỏ chạy, như vậy mới có cơ hội, sao lại chạy hướng ngược lại là phía phong ấn chắc chắn này chứ?
Bởi vì có kính thiên lý, trong lúc đuổi theo Hình tuy rằng cũng đụng phải trưởng lão tuần tra, nhưng Tần Hạo Hiên thông qua kính thiên lý nên sớm phát hiện đối phương, tránh được nguy hiển, cũng may là không bị phát hiện ra.
Ước chừng chạy hơn một trăm dặm, tuy rằng Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh đều là Tu tiên giả, thân thể mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều, nhưng khoảng cách xa mà lại chạy nhanh như vậy thì vẫn đổ chút mồ hôi, sắc mặt ửng hồng.
Khi Hình vừa mới đến chỗ phong ấn, hai người bọn họ đã cũng đuổi kịp.
Nhìn thấy Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh đuổi theo, Hình tuy rằng giật mình, nhưng dường như đều nằm trong dự liệu, mà ở chỗ này, đã có người khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
Người này cũng là đệ tử năm trước cùng Tần Hạo Hiê chỗ tiến vào Thái Sơ giáo, tên là Hoa Phong, hắn cũng là loại yếu, nhưng đạo tâm không tệ, học tập vô cùng khắc khổ chăm chỉ, về phương diện trận pháp này rất có thiên phú, mà ngay cả Sở trưởng lão rất ít khi khen người khác cũng từng nói với Hoa Phong là chỉ cần chăm chỉ tu luyện, giữ thế tu luyện hiện tại, ngày sau thành tựu cũng sẽ khả quan.
Lúc Tần Hạo Hiên nhìn thấy hắn, lại ngạc nhiên đến trợn mắt há hốc mồm.
Lúc này Hoa Phong, dĩ nhiên không là người trước kia chỉ biết là tu luyện và học tập, vẻ mặt hiền lành con mọt sách, hắn sắc mặt trắng bệch, một bộ răng nanh sắc bén, mà hắn còn có một đôi tai nhọn hoắt, trong ánh mắt như có ánh lửa huyết sắc bùng cháy, hắn nhìn chằm chằm vào Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh cùng với Hình vừa khôi phục nguyên hình, ánh mắt hắn vừa hung tàn vưa khát máu.
Rất hiển nhiên, Huyết Yêu thật sự chính là Hoa Phong trước mắt này.
- Minh vật, ngươi thật không tồi, ta tính toán ba ngày, mới tính ra phong ấn cường hãn ở đây kì thực là yếu kém nhất, lại không nghĩ rằng ngươi cũng phát hiện ra.
Hoa Phong thanh âm lạnh lùng, nhìn Hình bằng ánh mắt vô cùng dửng dưng, dường như hoàn toàn không coi người thực lực tương đương với tiên mần cảnh nhị diệp ma vào mắt.
Mắt Hình đảo quanh, Hoa Phong dùng ba ngày liền biết nơi này là chỗ yếu kém nhất, mà hắn mới đến Thái Sơ giáo một lần, dùng các loại thủ đoạn để tính toán, thẳng đến xế chiều hôm nay mới miễn cưỡng tính được ra nơi đây, lúc ấy bởi vì sợ hãi sự lợi hại của trưởng lão bảo vệ phong ấn, nếu chạy tới thì tương đương với việc chui đầu vô lưới, cho nên Hình rơi vào đường cùng, đành phải chạy tới nơi này để thử vận may.
- Ta tới nơi này, mới phát hiện thì ra là dựa vào sức mạnh của ta thì không thể mở được chỗ này ra, có điều không nghĩ tới, các ngươi cũng đuổi theo.
Con ngươi Hoa Phong đỏ như máu nhìn vào Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh, đầu lưỡi màu đỏ tươi liếm liếm bờ môi, lộ ra răng nanh sắc nhọn, dường như hai người này đã trở thành bữa ăn ngon của hắn:
- Các ngươi tới đây rất đúng lúc, ta có thể bày một huyết bạo trận, chỉ cần hấp thụ máu của các ngươi là có thể khiến phong ấn nổ tung, rồi ta sẽ thoát khỏi nơi đây.
Hoa Phong cười lạnh, quay sang nói với Hình:
- Ma, ngươi có giúp ta không?