Tuy Tần Hạo Hiên không dám dùng Thiên Lý kính theo dõi tình hình bên trong Thái Sơ bảo điện. Nhưng mượn nhờ Thiên Lý kính hắn có thể trông thấy rõ ràng hộ sơn đại trận bao phủ toàn bộ Thái Sơ giáo như một tấm lưới, khí tức có chút hỗn loạn, dòng khí pha tạp giữa không trung, nhìn kiếm quang màu vàng thanh thế thật lớn đan xen quấn quanh, mơ hồ vạch phá không gian nhằm ngăn cách dòng khí.
Khi những kiếm mang xuất hiện trên một đỉnh núi nhỏ, Tần Hạo Hiên tận mắt nhìn thấy đỉnh núi nhỏ này đã bị san thành bình địa trong vòng ba hơi thở, thậm chí kiếm khí ngưng tụ thành một cự long màu vàng, tản ra uy thế vang trời.
Theo hộ sơn đại trận dao động dần dần mãnh liệt, những kiếm mang này cũng càng thêm hỗn loạn, thậm chí có mấy đạo từ không trung chiếu xuống mặt đất. Mặt đất mở một lỗ hổng rộng bằng hai đốt tay nhưng không biết sâu bao nhiêu.
“Nếu ta bị kiếm mang này đánh trúng, khẳng định phải chết không nghi ngờ.
Tần Hạo Hiên âm thầm kinh hãi và đồng thời lo lắng. Đao kiếm không có mắt a. Nếu những kiếm mang kia có một đạo tùy tiện bay tới đám người vậy làm sao bây giờ? Xem ra chưởng giáo cùng với tông môn cao tầng trước khi khôi phục cũng có suy tính đến nơi này một chút, hẳn là có ý cực lực tránh khỏi khí tức hộ sơn đại trận hỗn loạn khiến người bị thương, thế nhưng những chỗ không người thì không nói được rồi.
Tần Hạo Hiên nhìn mà kinh hồn táng đảm, đồng thời cũng đang yên lặng cầu nguyện cho tên Hình kia tuyệt đối đầu óc đừng phát sốt, đúng lúc này đi ra khỏi cửa phòng. Đó tuyệt đối là một hành động cực kỳ không khôn ngoan.
Thậm chí Tần Hạo Hiên hoài nghi một Tiên Anh Đạo Quả cảnh lão tổ tông ở trong đó có thể cũng sẽ bị tổn thương.
Nhưng hắn chưa từng thấy Tiên Anh Đạo Quả cảnh lão tổ tông, đây cũng giới hạn suy đoán mà thôi.
Trong lúc khí tức hộ sơn đại trận hỗn loạn, Tần Hạo Hiên chú ý tới trên đỉnh Hoàng Đế phong bỗng nhiên lan tràn ra linh lực thao thiên. Những linh lực sền sệt đậm đặc như thực chất bị kiếm mang làm cho vỡ vụn giữa không trung, linh lực bị xé nát vẫn trào vào trong hộ sơn đại trận có chút buông lỏng phong ấn. Sau khi những phong ấn buông lỏng được rót vào linh khí, quang mang hộ sơn đại trận càng sáng lên, từ màu vàng lợt lúc trước từ từ sáng rỡ.
Tần Hạo Hiên âm thầm kinh hãi, kiếm mang này có thể xé nát ngay cả linh lực vô hình, Tần Hạo Hiên không khỏi tặc lưỡi hít hà.
Trong khi Tần Hạo Hiên vẫn nhìn mê mẫn, Diệp Nhất Minh ở một bên bỗng nhắc nhở:
- Nhìn Hình một chút đi.
Bấy giờ Tần Hạo Hiên mới thức tỉnh chợt hiểu, Hình sẽ không thừa dịp hộ sơn đại trận đang khôi phục đi ra ngoài chứ. Hắn vốn cho rằng môn phái nói khôi phục hộ sơn đại trận là một lời nói dối, làm dáng một chút mà thôi. Hắn không ngờ môn phái muốn hấp dẫn Huyết yêu đi ra, không ngờ đùa mà thành thật.
Nếu Hình đi ra ngoài thì mình sẽ đuổi theo, vậy cũng thật là mạo hiểm đến tính mạng a. Tần Hạo Hiên nhớ lại những kiếm khí kinh khủng kia, thậm chí không cần đến một đường, nửa đường kiếm khí cũng đủ để giết chết mình tới mười lần rồi a.
Tần Hạo Hiên chuyển Thiên Lý kính quay về căn phòng của Hình, vừa vặn nhìn thấy Hình đang thử Biến Thân thuật, lập tức sợ tới mức lông tơ dựng đứng. Quả thật tên này chuẩn bị chạy trốn.
Hình biến hóa nhanh chóng, biến thành con chuột lớn chừng bàn tay, sau đó nhanh chóng chạy ven tường đến một cái hố, vừa ra khỏi phòng hắn lại biến thành một con báo, chạy với tốc độ cực nhanh. Hắn mau chóng rời khỏi phạm vi Linh Điền cốc.
Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh nhìn nhau, đều ngẩn người tại chỗ. Nếu không thấy hộ sơn đại trận kinh khủng trong Thiên Lý kính, bọn họ vẫn không sợ. Thế nhưng tận mắt nhìn thấy hộ sơn đại trận tu phục thật đáng sợ, hai người bọn họ đều sợ đến choáng váng. Nếu bị một đạo kiếm khí bật ra đánh trúng, thế nào cũng phải thịt nát xương tan.
- Còn thất thần nữa sao, truy đuổi đi!
Gừng càng già càng cay, Diệp Nhất Minh tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ rất nhanh, nhất định phải đuổi được Hình trở về trước khi tông môn trưởng bối phát hiện. Nếu không một khi bị tông môn trưởng bối phát hiện sẽ không bắt được, nhất định sẽ tra ra Tần Hạo Hiên. Đến lúc đó hai người bọn họ đều thoát không khỏi liên quan.
Bị đánh thức Tần Hạo Hiên không nói hai lời, cất Thiên Lý kính vào trong ngực, chạy thục mạng đuổi theo hướng Hình vừa trốn thoát.
Hình chạy theo hướng phong ấn không buông lỏng. Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh cũng không biết người này đang suy nghĩ gì. Nếu muốn chạy trốn khỏi Thái Sơ giáo, hẳn là phải chạy theo hướng phong ấn nới lỏng mới có cơ hội, ngược lại chạy theo hướng phong ấn chắc chắn là thế nào?
Bởi vì đã có Thiên Lý kính, trên đường đuổi Hình tuy cũng đụng phải tuần tra trưởng lão, nhưng Tần Hạo Hiên đã sớm phát hiện ra đối phương thông qua Thiên Lý kính, vì thế trong tình huống xu cát tị hung cực kỳ hung hiểm nhưng vẫn không bị phát hiện.
Ước chừng chạy hơn một trăm dặm đường, tuy Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh đều là Tu Tiên giả, thân thể mạnh mẽ hơn xa thường nhân, tuy nhiên khoảng cách xa như vậy, tốc độ chạy nhanh như vậy vẫn hơi toát mồ hôi, sắc mặt ửng hồng.
Lúc Hình vừa mới đến chỗ phong ấn kia, hai người bọn họ cũng đuổi theo.
Thấy Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh đuổi theo, tuy Hình rất giật mình nhưng cũng nằm trong dự liệu của hắn. Tuy nhiên tại đây bọn họ đã gặp một người khiến bọn họ vô cùng bất ngờ.
Người này cũng là đệ tử năm trước cùng Tần Hạo Hiên tiến nhập Thái Sơ giáo, tên là Hoa Phong. Hắn cũng là Nhược chủng nhưng đạo tâm không tệ, học tập cực kỳ khắc khổ chăm chỉ, rất có thiên phú về trận. Ngay cả Sở trưởng lão rất ít khen ai cũng từng nói chỉ cần Hoa Phong nghiêm túc tu luyện, giữ vững thế đầu tu luyện hiện tại, ngày sau thành tựu sẽ khả quan.
Lúc Tần Hạo Hiên trông thấy hắn thì kinh ngạc ngẩn người.
Hoa Phong vào thời khắc này dĩ nhiên không phải là con mọt sách có gương mặt hòa thiện chỉ biết là tu luyện và học tập, mà sắc mặt hắn trắng bạch, miệng đầu răng nanh bén nhọn. Hắn còn có một đôi tai nhọn hoắc, trong ánh mắt như có hỏa quang màu máu lay động, nhìn chằm chằm Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh cùng với Hình khôi phục nguyên hình, ánh mắt hung tàn mà khát máu.
Rất hiển nhiên, Huyết yêu thực sự phía sau màn chính là Hoa Phong trước mắt đây.
- Minh vật, ngươi giỏi lắm! Ta tính toán ba ngày mới tính ra phong ấn nơi này nhìn như cường hãn, kì thực là nơi yếu nhất. Thật không ngờ ngươi cũng phát hiện ra.
Âm thanh Hoa Phong lạnh lùng, nhìn ánh mắt Hình rất tùy ý, dường như không để tâm đến con Ma có thực lực tương đương Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp này.
Đôi mắt của Hình đảo qua đảo lại, ba ngày nay Hoa Phong đoán ra nơi này là chỗ yếu nhất, mà hắn vừa tới Thái Sơ giáo, liền dùng các loại thủ đoạn suy tính, cho tới chiều hôm nay mới miễn cưỡng tính tới nơi này. Lúc đó bởi vì sợ trưởng lão lợi hại canh giữ nơi phong ấn buông lỏng, chạy tới chẳng khác gì tự chui đầu vào la võng, vì thế Hình rơi vào đường cùng, không làm gì khác hơn là chạy tới nơi này thử vận khí một lần vậy.
- Ta đến đây mới phát hiện thì ra với lực lượng của ta không mở được nơi này, dù sao không ngờ các ngươi cũng đuổi tới.
Cặp mắt đỏ ngầu của Hoa Phong rơi vào Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh, thè đầu lưỡi đỏ thắm liếm môi một cái, lộ ra hàn quang một hàm răng ranh bén nhọn, dường như hai người này đã là bữa ăn ngon lành của hắn vậy:
- Các ngươi đã tới càng tốt hơn. Ta có thể bày một Huyết Bạo trận, chỉ cần hấp thụ máu của các ngươi là có thể nổ tung phong ấn, thoát khỏi chỗ này.
Hoa Phong cười âm lãnh, đề nghị Hình:
- Ma, ngươi giúp ta chứ?