Thái Sơ

Chương 275: Ông trời chỉ thu người tìm đường chết (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Nhất Minh nói:

- Theo quy cũ năm trước, tiến vào Hồng Trần còn chưa xuất diệp, vẫn do nguyên nhập đạo sư huynh lãnh đạo, đệ tử xuất diệp thì lại do nhập đạo sư huynh ở trong đường an bài những sư huynh khác, dĩ nhiên cũng có thể do nguyên nhập đạo sư huynh tiếp tục lãnh đạo. Nếu đường chủ cực kỳ coi trọng tên đệ tử này, cảm thấy có thể kham được bồi dưỡng thì phái ra một đoàn đội cùng rèn luyện vị đệ tử này tiến vào Hồng Trần, như vậy được bảo đảm an toàn. Bởi vì có người trong ma đạo, yêu ma và U Tuyền minh vật tồn tại, Hồng Trần cũng có nguy hiểm của Hồng Trần. Để ứng phó tiến vào Hồng Trần, cho nên một tháng này đệ cần nghiêm túc tu luyện, đề thăng sức chiến đấu của mình, bởi vì sau khi tiến vào Hồng Trần sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.

- Hồng Trần, Hồng Trần...

Tần Hạo Hiên nghe xong, lầm bầm mấy tiếng, sau đó nghiêm túc gật gật đầu, cảm ơn:

- Thật cảm tạ sư huynh nhắc nhở.

- Thôi được rồi, thời gian không còn sớm, đề phòng lo lắng trong thủy phủ mấy ngày nay, nghỉ ngơi cho thật khỏe đi.

Diệp Nhất Minh hết sức hài lòng với thái độ khiêm tốn không kiêu căng của Tần Hạo Hiên, nhắc nhở hắn vài câu rồi quay trở về phòng của mình. Vào thủy phủ mấy ngày nay, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi hắn cũng muốn nghỉ ngơi cho thật khỏe.

Diệp Nhất Minh đi rồi, Tần Hạo Hiên ngồi xếp bằng tu luyện. Hắn chờ trời tối người yên một chút rồi sẽ đi tới Tuyệt Tiên độc cốc.

Đúng lúc này cửa phòng có tiếng gõ, mở cửa, là Cổ Vân Tử - đường chủ Cổ Vân đường.

- Đệ tử tham kiến Cổ đường chủ.

Tần Hạo Hiên nhìn thấy Cổ Vân Tử trong lòng chợt thắt lại, nhưng thần sắc trên mặt vẫn như thường, cung kính thi lễ cùng Cổ Vân Tử.

- Không cần đa lễ.

Cổ Vân Tử mặt cười tủm tỉm ngồi vào chiếc ghế duy nhất trong phòng Tần Hạo Hiên, nói:

- Lần này có thu hoạch gì tại thủy phủ?

- Được Cổ đường chủ quan tâm, đệ tử thật xấu hổ, chẳng những tư chất không bằng người, ngay cả vận khí cũng không sánh bằng người khác. Hành trình thủy phủ lần này không đạt được gì cả.

Tần Hạo Hiên làm ra vẻ tiếc hận, thở dài một hơi.

Cổ Vân Tử khích lệ:

- Tòa thủy phủ này cực kỳ ảo diệu, sau khi tiến vào toàn nhờ vận khí, không liên quan nhiều đến tư chất tốt xấu. Năm nay không được đến sang năm lại có thể đi tiếp a.

Y an ủi mấy câu, sau đó nhìn Tần Hạo Hiên đã xuất diệp, lần nữa lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Trong lòng Cổ Vân Tử, sở dĩ Tần Hạo Hiên có thể xuất miêu xuất diệp là không rời khỏi công lao mình mình cung cấp Hủ Thực đan. Hiện tại Tần Hạo Hiên tu luyện tiến triển càng nhanh, thực lực càng mạnh, sau này luyện chế thành thi binh thực lực lại càng mạnh, chỉ cần bồi dưỡng Tần Hạo Hiên cho tốt, sau này Trương Dương có được hắn rồi, nhất định có thể quyết tranh hơn thua cùng mấy Tử chủng đệ tử, cũng có cơ hội vấn đỉnh bảo tọa của vô thượng chưởng giáo. Nghĩ tới đây, Cổ Vân Tử càng thêm kiên định tín niệm tiếp tục cho Tần Hạo Hiên uống Hủ Thực đan, tiếp tục bồi dưỡng Tần Hạo Hiên của lão.

- Đan dược lần trước đưa cho ngươi uống xong chưa?

Hàn huyên sau một lúc, Cổ Vân Tử đi thẳng vào chính đề.

Tần Hạo Hiên gật gật đầu, nói:

- Uống hết tất cả rồi, đan dược mà Cổ đường chủ ban cho hiệu quả cực tốt, sau khi đệ tử uống hết tốc độ tu luyện rõ ràng thay đổi rất nhanh. Hơn nữa dưới tác dụng của dược lực đan dược, cảm giác cường độ thân thể mạnh hơn trước rất nhiều.

Cổ Vân Tử hài lòng cười cười, lại lấy ra một bình đan dược nhỏ từ trong lòng ngực, đưa cho Tần Hạo Hiên và nói:

- Uốn xong bình đan dược này thì tìm ta.

Tần Hạo Hiên tự nhiên nhận lấy bình Hủ Thực đan, cung kính cảm ơn Cổ Vân Tử. Hắn lấy ra một viên Hủ Thực đan nuốt vào trong bụng, bắt đầu tu luyện.

Cổ Vân Tử nhìn Tần Hạo Hiên luyện khí hành công, hết thảy đều như bình thường, lão nhìn ra ngoài một hồi rồi không quấy rầy Tần Hạo Hiên luyện khí hành công nữa, lặng lẽ rời đi.

Đi tới nửa đường, Cổ Vân Tử rất bất ngờ khi đụng phải một người. Người đó là sư đệ của lão - trưởng lão của Cổ Vân đường, Xích Luyện tử.

Lúc này sắc mặt của Xích Luyện tử trắng bệch như tờ giấy, áo choàng che một bên mặt, da mặt gầy nhom thời khắc này có vẻ xấu xí hơn giống như con khỉ, dường như tinh thần có vẻ không ổn.

- Xích Luyện sư đệ, đêm khuya đến Linh Điền cốc là muốn đi nơi nào?

Cổ Vân Tử đứng trước người Xích Luyện tử, có vẻ như ân cần dò hỏi.

Thần thức Xích Luyện tử bị thương, không thể trực tiếp chiếu xuống thái dương, vì thế cả ngày mang nón tre hắc sa. Xuyên thấu qua nón tre, Cổ Vân Tử chú ý tới một sư đệ sắc mặt tái nhợt, tự hồ bị trọng thương.

Ánh mắt của Xích Luyện tử lóe lên một đạo tinh mang không muốn ai biết, lão là trưởng lão tôn sư, đường đường là Tiên Thụ cảnh cường giả, vô duyên vô cớ đến Linh Điền cốc khẳng định sẽ gây hoài nghi cho Cổ Vân Tử, rất nhanh lão liền nghĩ kỹ nên trả lời như thế nào:

- Thưa sư huynh, ta biết trong tân đệ tử năm nay có một người tên là Tần Hạo Hiên, hắn có chút không hợp cùng Trương Dương sư điệt, vì thế chuẩn bị giúp Trương Dương sư điệt giáo huấn hắn một chút.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️