Thái Sơ

Chương 272: Hạo hiên ẩn giấu tiên phủ duyên (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Hạo Hiên không quan tâm tới mọi người đàm tiếu, trong lòng thầm thấy may mắn. Lần này tìm Từ Vũ hỗ trợ che giấu vài thứ, thu hoạch nhiều vượt xa bất cứ người nào tại thủy phủ. Pháp bảo Thiên Lý kính. Nghe nói toàn bộ Thái Sơ không có mấy ai có pháp bảo. Thủy phủ lệnh bài cũng là pháp bảo, đồng thời lệnh bài có thể tự do đi vào thủy phủ, cầm được vật này trong tay tương đương với thủy phủ tiên duyên nằm trong sân của nhà mình a. Cộng thêm những thu hoạch khác... Mình mới là kẻ thắng lớn nhất lần này.

..

Các đệ tử đều được kiểm tra xong xuôi, tất cả trưởng lão đều lâm vào niềm vui mừng do trúng mùa lớn.

Năm nay tuy thủy phủ cực kỳ quỷ dị, xuất hiện rất nhiều nguy hiểm không giải thích được, thế nhưng thu hoạch cũng gấp mười lần năm trước. Cửu trưởng lão vừa đang nghĩ nên hồi báo tình huống thương vong của đệ tử cho Trường Lão viện chưởng giáo như thế nào, vừa âm thầm vui mừng.

Trong lúc mọi người đang theo đuổi tâm tư của riêng mình, mặt nước Nhật Nguyệt hồ đang yên tĩnh bỗng dưng nổi lên gợn sóng, có người hô to:

- Thủy phủ đóng lại rồi.

Tần Hạo Hiên quay đầu nhìn lại, mặt hồ bốn bề sóng dậy, tiếng sóng như lôi, từ trong thủy phủ xông ra một đạo thất thải quang trụ lao thẳng lên tận trời.

Lúc này sắc trời đã tối, màn đêm từ từ bao phủ mặt đất, đạo thất thải quang trụ phun ra từ trong thủy phủ càng có vẻ rực rỡ mỹ lệ, chỉ một khắc lối đi dưới đáy hồ bắt đầu tràn nước vào, sau đó thủy phủ biến mất trước tầm mắt của mọi người. Thủy phủ đóng cửa, các đệ tử chợt hiểu và lộ ra thần tình thất lạc, muốn vào thủy phủ chỉ có cách mong đợi vào năm sau.

Ngược lại Tần Hạo Hiên có biểu hiện lạnh nhạt, trong đầu hắn chợt nghĩ mỗi tháng lợi dụng thủy phủ lệnh bài có cơ hội vào thủy phủ, cũng không thể lãng phí.

Thủy phủ đóng cửa, là dấu hiệu nghi thức nhập tiên đạo kỳ hạn ba tháng của tân đệ tử đã kết thúc.

Nhớ lại ba tháng nay đã trải qua nhiều chuyện, cùng với cái chết Bồ Hán Trung, Tần Hạo Hiên nhẹ nhàng thở dài.

Lúc này, Diệp Nhất Minh tiến tới bên cạnh Tần Hạo Hiên, nhẹ giọng nói:

- Đệ có cảm giác có người ở trong tối một mực chăm chú nhìn vào chúng ta hay không?

Tần Hạo Hiên gật gật đầu, lực cảm giác của hắn rất tốt, cũng cảm thấy có người ở trong tối nhìn chăm chú vào mình. Hắn nhìn một vòng bốn phía chung quanh, cuối cùng phía bên phải cách đó không xa, tìm được chủ nhân của ánh mắt đã khiến cho hắn rất khó chịu đó.

Nhìn phục sức hẳn là một vị trưởng lão tông môn, lại đội nón tre dùng hắc sa che mặt, không nhìn thấy được tướng mạo của hắn, chỉ cảm thấy sắc mặt của hắn trắng bệch, khí sắc không tốt lắm, dường như là bị thương.

- Diệp sư huynh, sư huynh có biết vị trưởng lão đó không?

Diệp Nhất Minh cảnh giác nhỏ giọng nói:

- Trong tông môn nhiều trưởng lão như vậy, ta không thể biết hết toàn bộ. Vả lại hẳn là hắn cũng không có qua lại cùng chúng ta, nhưng tại sao cứ luôn luôn nhìn chúng ta thế? Dường như có thù với chúng ta vậy.

Lúc này, Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh đồng thời nhớ lại một người:

- Xích Luyện tử.

Hai người bọn họ người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời sau lưng dâng lên một ý lạnh lẽo.

Những thạch nhũ linh dịch mà hai người bọn họ lấy được chính là giành lấy từ trong tay của Vũ Nghĩa do Xích Luyện tử của Cổ Vân đường khống chế. Chẳng lẽ người này chính là Xích Luyện tử?

Trong hơn hai ngàn tân đệ tử, rốt cuộc Xích Luyện tử đã tìm được Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh rồi, nhưng lúc tìm được thì bọn họ đã xếp hàng nghỉ ngơi chờ giao nộp những thứ thu hoạch được trong thủy phủ, vì thế lão không tiện tìm đến hai người bọn họ. Bởi vì ngoại trừ Cửu trưởng lão ra, còn có rất nhiều trưởng lão ở hiện trường tiến hành duy trì trị an, giám sát đệ tử và dò xét lẫn nhau.

Lúc Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh đi lên nộp vật phẩm thu hoạch tại thủy phủ, Xích Luyện tử nghiến răng muốn nát, nghĩ đến việc bị Tần Hạo Hiên lấy đi thạch nhũ linh dịch, trong lòng đang rỉ máu.

- Chết tiệt, nhất định phải tìm cơ hội bắt ngươi lại, nhất định nghiền xương ngươi thành tro. Ngươi hại ta bị thụ thương nặng như vậy, còn hao tổn mười năm thọ nguyên, cướp thạch nhũ linh dịch của ta.

Xích Luyện tử âm thầm kêu rên bi thảm, nhưng có Cửu trưởng lão trấn giữ, tất cả trưởng lão ở chỗ này dò xét lẫn nhau, lão cũng không có cách nào. Lão đành có thể dùng cặp mắt ác độc hung hăng trừng mắt Tần Hạo Hiên, hận không thể giết chết Tần Hạo Hiên ngay tại chỗ.

Nhưng khi Tần Hạo Hiên đi lên, lại nói không thu hoạch được gì, mà hai trưởng lão kiểm tra cũng không tra được vật gì. Bấy giờ tảng đá lớn trong lòng Xích Luyện tử mới rơi xuống, đồng thời lão âm thầm suy nghĩ, vì sao hắn che giấu những thứ này? Không ngờ có thể tránh thoát được hai trưởng lão kiểm tra kiểm tra kia, nhưng lão càng cao hứng hơn rồi. Tần Hạo Hiên không đơn giản a, trên người nhất định là có trọng bảo. Nếu không làm sao có thể tránh thoát được sự tra xét của hai trưởng lão kiểm tra?

- Nhất định phải kiếm cớ bắt hắn về, đào bí mật của hắn ra, sau đó cướp đi thạch nhũ linh dịch và bí mật của hắn, ta lại ướp ngươi thành thịt khô cho chó ăn, mới rửa sạch mối hận trong lòng ta.

Xích Luyện tử nhẹ nhàng ho khan một tiếng, lão bị trọng thương nhưng hài lòng nở nụ cười, bắt đầu suy nghĩ đêm nay phải đi tìm Tần Hạo Hiên, để tránh đêm dài lắm mộng.

Chuyện thủy phủ đã xong, Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh leo lên Tiên Vân xa của môn phái ly khai khỏi Nhật Nguyệt hồ, quay về Linh Điền cốc.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, màn đêm bao phủ mặt nước Nhật Nguyệt hồ, làm nổi bật màu đen như mực, yên tĩnh đến không có chút gợn sóng.

Trên đường đi về phòng của mình, Tần Hạo Hiên đã thấy bộ lông màu vàng óng của Tiểu Kim từ rất xa, đang chờ mình ở cửa phòng, vừa trông thấy hắn nó vui mừng nhào tới.

Tần Hạo Hiên ôm khỉ nhỏ vào lòng, một tháng cuối cùng nhập tiên đạo này, Tiểu Kim một mực dẫn đám khỉ vượn mạnh mẽ bận rộn trong ruộng, bản thân mình đóng cửa tu luyện, Tiểu Kim rất biết điều không quấy rầy mình. Mỗi sáng sớm khi mình tỉnh dậy, Tiểu Kim đã dẫn Viên Hầu mạnh mẽ ra cửa làm việc.

Ngày hôm nay vừa thấy, phát giác hình thể của Tiểu Kim tuy không có gì thay đổi, thế nhưng bất luận màu lông hay là tinh thần đều có khác biệt rất lớn, thân thể cũng tinh tráng đi một chút, xem ra tu luyện của nó lại có tiến triển.

- Tiểu Kim, ta và Diệp sư huynh phải thương lượng một số việc, ngươi giữ cửa cho ta, ngoại trừ Từ Vũ ra không ai được tiếp cận tới phòng của ta.

Tần Hạo Hiên vỗ vỗ vào đầu Tiểu Kim, đặt nó xuống.

Tiểu Kim “chi chi một tiếng không thôi, sau đó chạy ra canh giữ ở cửa dựa lời Tần Hạo Hiên nói.

Có Tiểu Kim canh gác, Tần Hạo Hiên hết sức yên tâm đóng cửa cho kỷ, cùng Diệp Nhất Minh bắt đầu thương lượng xử trí những bảo bối lấy được trong thủy phủ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️