Trưởng lão ghi chép văn án run tay lên, thiếu chút nữa cầm bút lông xuyên thủng qua tờ giấy. Hai ngàn điểm cống hiến thủy phủ a! Đệ tử bình thường tiến vào thủy phủ một lần thường cũng không đạt được một điểm cống hiến, rất nhiều người mò được một vài điểm cống hiến thủy phủ đã là chuyện đáng ăn mừng, nhưng Trương Cuồng một lần lại có được hai ngàn điểm cống hiến thủy phủ. Nào chỉ là đáng sợ, quả thực là đáng sợ a!
Thế nhưng mọi người đều biết nếu như dựa theo giá môn phái đổi điểm cống hiến thủy phủ năm trước, một điểm cống hiến thủy phủ đổi mười hai hạ tam phẩm linh thạch. Trương Cuồng có hai ngàn điểm cống hiến có thể đổi được hai vạn lượng hạ tam phẩm linh thạch. Cái giá trên trời kinh khủng này đối với đệ tử tầm thường là cực kỳ ghê gớm. Thế nhưng nếu đem gần nửa chén thạch nhũ linh dịch này đến bán tại chợ đen, ít nhất có thể bán 5 vạn lượng hạ tam phẩm linh thạch. Hơn nữa có tiền cũng không mua được.
Bất kể tính toán như thế nào môn phái đều kiếm được món lợi lớn. Năm nay tân đệ tử kiếm được quá nhiều điểm cống hiến thủy phủ, môn phái điều chỉnh tỷ lệ đổi, một điểm cống hiến thủy phủ chỉ có thể đổi được tám, thậm chí năm lượng hạ tam phẩm linh thạch, vậy sẽ kiếm được nhiều hơn.
Một vị đệ tử nắm chặt ngón tay bắt đầu tính toán, càng tính toán hắn càng kinh ngạc, thốt lên:
- 150 giọt linh dịch a! Trời ơi, hai ngàn điểm cống hiến thủy phủ, hai vạn lượng hạ tam phẩm linh thạch. Ta một năm kiếm được tám mươi lượng hạ tam phẩm linh thạch, coi như hai chúng ta trăm năm cũng không kiếm được số linh thạch mà hắn kiếm được trong bảy ngày. . .
Đệ tử bên cạnh nghe hắn tính liền ca thán:
- Trương Cuồng là một vị xuất sắc nhất trong ba vị vô thượng Tử chủng, ngươi thúc ngựa cũng không sánh nổi rồi.
- Núi cao lại có núi cao hơn! Những đệ tử tiên chủng đặc thù này thật là thiên chi kiêu tử, Nhược chủng chúng ta nào có đường ganh đua cùng cùng bọn họ a.
- Thật thà ngoan ngoãn cày ruộng trồng trọt, kiếm linh thạch nhiều hơn một chút đi. Nói không chừng còn có cơ hội mọc thêm mấy phiến Tiên diệp, tư chất và vận may của người ta, chúng ta hâm mộ cũng không được đâu.
- Hắn nhập môn sáu tháng liền tu luyện đến Tiên Miêu cảnh Thập diệp, ngây người bảy ngày tại thủy phủ lại xuất năm phiến Tiên diệp, đã nói tu luyện với tốc độ như thế này, ta khẳng định hâm mộ cũng không tới, nếu không thì không đến mức nhập môn hơn mười năm, mới xuất được tám phiến Tiên diệp.
. .
Lý Tĩnh nhìn Trương Cuồng với ánh mắt hâm mộ nhưng không lo lắng, hắn đã có Bá Đạo Chân Long quyết, lại có linh đan phụ trợ, một khi bắt đầu tu luyện, tất nhiên tiến độ tiến triển cực nhanh. Đến lúc đó rất có cơ hội đuổi kịp Trương Cuồng. Nghĩ tới những cảm giác không thoải mái trước đây, may mắn cuối cùng cũng đến phiên mình, không cần đóng vai trò hạng chót trong ba Tử chủng đệ tử nữa. Trương Cuồng thu được 150 giọt thạch nhũ linh dịch, không biết Từ Vũ có thu hoạch gì?
Trương Dương nhìn Trương Cuồng bằng ánh mắt ghen ghét như điên, đường huynh của mình chẳng những tư chất xuất sắc hơn mình, ngay cả thu hoạch trong thủy phủ cũng gấp trăm lần mình, trong bảy ngày không ngờ lại có thể xuất năm phiến Tiên diệp. Với tốc độ tu luyện hiện tại của hắn, bản thân mình nhất định là không đuổi kịp. Hắn nhớ lại sư phụ Cổ Vân Tử có nói qua với mình, sau này sẽ cho mình một niềm vui rất lớn, nói không chừng dựa vào đó có thể đuổi kịp vài tên Tử chủng. Nghĩ tới đây hắn càng thêm vui mừng và hiếu kỳ trước lời hứa hẹn của Cổ Vân Tử đối với hắn. Rốt cuộc là niềm vui bất ngờ ra sao? Có thể đuổi kịp vô thượng Tử chủng kinh thế hãi tục sao?
Mộ Dung Siêu ngóng nhìn Trương Cuồng giây lát sau, yên lặng thở dài một tiếng, lần nữa dời sự chú ý đến trên người Từ Vũ.
Về phần Từ Vũ vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh điềm nhiên. Trương Cuồng thu được hai ngàn điểm cống hiến thủy phủ tuy rằng dọa người, nhưng nàng lấy được pháp bảo trong thủy phủ, cũng không bại trước Trương Cuồng bao nhiêu, xem ra cũng có thể được lượng điểm cống hiến thủy phủ xa xỉ. Duy nhất khiến cho nàng lo lắng là hiện tại thực lực của Trương Cuồng đã là Tiên Miêu cảnh Thập Ngũ diệp, Trương Cuồng đã từng nói lời đe dọa: ngày ra khỏi thủy phủ chính là ngày Tần Hạo Hiên phải chết.
Tần Hạo Hiên biểu tình điềm đạm, hắn nhớ tới trong cơ thể Trương Cuồng còn có thần thức khác, trên người tán phát ra khí thế sát lục hung ác, cùng với trong bảy ngày bỗng nhiên hắn xuất năm phiến Tiên diệp, Tần Hạo Hiên càng thêm xác định hắn đã bị yêu ma cường đại phụ vào người, nếu không sao tu vi có thể tiến triển nhanh đến như vậy?
Hắn không khỏi vận khởi thần thức, muốn dò xét Trương Cuồng.
Thần thức của hắn còn chưa nhập vào thân thể Trương Cuồng, Trương Cuồng phảng phất như có cảm ứng vậy, trừng mắt vào trong đám người Tần Hạo Hiên một cái, ánh mắt của hắn như một lưỡi dao sắc bén cắm thẳng vào trái tim của Tần Hạo Hiên.
Tuy Trương Cuồng đã nói muốn lấy mạng của Tần Hạo Hiên sau khi ra khỏi thủy phủ, nhưng có Cửu trưởng lão trấn giữ nơi đây, cho dù hắn hành hung tại đây cũng không được như ý, vì thế hắn đành nhẫn nhịn chịu đựng chờ đợi thời cơ. Hắn trừng mắt nhìn Tần Hạo Hiên như muốn nói rõ cho Tần Hạo Hiên biết:
“Tần Hạo Hiên, ngươi chờ đó, rời khỏi chỗ này ta sẽ lấy mạng của ngươi.
Bị Trương Cuồng trừng mắt một cái, Tần Hạo Hiên không bị làm gì, nhưng cũng thu hồi thần thức dò xét, bởi vì hắn cảm thấy dường như Cửu trưởng lão đã cảm ứng được điều gì, ánh mắt hữu ý vô ý quét tới vị trí của hắn, trước mặt tu tiên cao thủ Cửu trưởng lão thần thông thông thiên cẩn thận vẫn tốt hơn.
Lúc này chợt phát sinh một cảnh tượng không thể tưởng tượng được.
Một vị đệ tử bỗng nhiên ôm đầu, bị ánh mắt của Trương Cuồng quét trúng, hắn hô to:
- Ah. . . Cứu mạng a! Trương Cuồng muốn giết người. Trương Cuồng hắn đã giết rất nhiều đồng môn a. . . Cứu mạng a. . .
Tên đệ tử này đứng chung một nơi với Tần Hạo Hiên, lúc Trương Cuồng trừng cặp mắt âm lãnh nhìn Tần Hạo Hiên, hắn vô tình nhìn thấy ánh mắt của Trương Cuồng, lập tức gợi lên hồi ức trong thủy phủ, Trương Cuồng chỉ huy Phù Long trong thủy phủ, hình bóng của những đồng môn bị tru diệt bốn phía khắc sâu vào trong óc của hắn. Lúc đó nếu hắn không nín thở ngưng thần, núp trong bụi cỏ không dám thở mạnh, nói không chừng cũng sẽ bị Trương Cuồng giết người diệt khẩu.
Nhưng uy lực đáng sợ của Phù Long, sát khí bức người tán phát ra từ thân thể của Trương Cuồng khi giết người vẫn gây chấn động mạnh mẽ đến linh hồn của hắn.
Sau khi đi ra hắn một mực không dám nhắc tới chuyện này, sợ Trương Cuồng giết người diệt khẩu, nhưng ánh mắt âm lãnh vừa rồi của Trương Cuồng quét tới, cuối cùng làm hỏng mất.
Sau khi hắn kêu lên mấy lời này, lập tức vang lên một trận ầm ĩ. Trương Cuồng không chỉ giết người tại thủy phủ một lần, cũng có Thái Sơ giáo đệ tử trốn thoát khỏi tay hắn, vốn chuẩn bị cất giữ tin tức bí mật Trương Cuồng bị yêu ma phụ thể ở trong lòng, dù sao bọn họ không dám đắc tội với Tử chủng đệ tử, nhưng sau khi tên đệ tử kia hô phá lên đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Cửu trưởng lão phải làm chủ xử lý cho chúng ta a! Trương Cuồng ỷ mình là Tử chủng đệ tử, sát lục đồng tông sư huynh đệ khắp nơi trong thủy phủ, một sư huynh và sư đệ của ta đã chết trên tay hắn.
Người lên tiếng chính là một Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Cửu diệp, khi Trương Cuồng nhìn thấy hắn, hắn không khỏi lộ ra thần sắc sợ hãi, rống to lần nữa:
- Nếu ta không chạy nhanh, khẳng định đã chết dưới Phù Long của hắn.
Tên Tiên Miêu cảnh Thập Cửu diệp đệ tử lên án xong, lập tức đưa tới một trận nghị luận: