Hình bị Tần Hạo Hiên nhìn chằm chằm như thế, lập tức đã minh bạch sự tình của Thái Sơ giáo, ăn thịt Trương Dương thì không sao, nhưng ăn xong rồi chạy trốn ở chỗ nào?... Chuyện này không thể giải quyết được.
- Không cần nhìn ta bằng ánh mắt ngốc tử như vậy a? Bổn tọa hiểu được nặng nhẹ...
Hình bỏ lửng câu nói tiếp theo, xoay người bước nhanh tới phía Trương Dương, đồng thời trên mặt nặn ra nụ cười nịnh nọt, lên tiếng:
- Lão đại, gặp được ngài thật là quá tốt, tôi chỉ hy vọng có thể tìm được ngài trong thủy phủ. Thủy phủ thực lớn quá, cũng không biết ngài tìm tiên duyên kỳ ngộ ở nơi nào.
Trương Dương thấy Hoa Lao tên thủ hạ mà mình ưa nhất, cũng mỉm cười, kiêu căng nói:
- Chổ ta đi dĩ nhiên là ngươi không biết, thế nào, thu hoạch như thế nào?
Hình buông tay, vẻ mặt đau khổ nói:
- Lão đại ngài còn không biết tư chất và vận khí của tôi sao. Không tìm được ngài trong thủy phủ, tôi đi dạo lung tung, khắp nơi đều là những thứ U Tuyền minh hồn minh vật chết tiệt đó. Tôi sợ tới mức chạy trốn tứ phía, thật vất vả mới chờ cho tới lúc nổi lên mặt nước. Tôi may mắn không chết dưới móng vuốt của đám minh hồn minh vật đó là vì tôi muốn tiếp tục đi theo lão đại làm tùy tùng cho ngài. Chính nhờ vào lòng tín niệm ấy của tôi, mà tôi mới may mắn sống sót a.
Bất cứ người nào cũng có thể nhận ra những lời nịnh bợ không đáng tin cậy này, nhưng Hình tuyệt đối là một tay nịnh hót già đời lão luyện. Lúc nó nịnh nọt không nói đến ngữ khí, hình thái, hay là ngôn ngữ tay chân đều phối hợp vô cùng nhịp nhàng đến nơi đến chốn, làm cho cả người Trương Dương thật nhẹ nhõm, dường như đến cả lỗ chân lông cũng như ăn nhân sâm vậy, vô cùng thư thản. Tần Hạo Hiên ở bên cạnh nhìn hắn nịnh hót mà bội phục không thôi, có thể vỗ mông ngựa thấp tục như vậy đến cảnh giới thanh tân thoát tục, không nói được là thiên tài cũng không ai tin.
- Tư chất của ngươi và vận khí đúng là có kém chút, thế nhưng năm nay trong thủy phủ nguy hiểm vô cùng, với thực lực Trát Căn cảnh của ngươi mà có thể sống sót đúng là không dễ. Không sao cả, sau này hiệu lực cho ta thật tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Trương Dương kiêu căng vỗ vỗ vào vai Hình.
Hình làm ra bộ thần tình mừng rỡ, liên tục nói cám ơn, thật ra trong lòng hận không thể bóp chết tên khốn này. Không phải hắn là Tiên Miêu cảnh Tứ diệp sao? Thực lực thế này cũng huênh hoang trước mặt mình, nếu không phải vì che giấu thân phận U Tuyền Minh tộc của mình, tránh không bị đám Tu Tiên giả đánh thành thịt vụn, nó không thể không nhịn khí nuốt cơn tức nghẹn, nếu không ta đã ăn sống nuốt tươi tiểu tử ngươi.
Cửu trưởng lão đứng một nơi cao tiếp tục quan sát, cho đến khi bạch mang không nhấp nháy nữa lão mới kiểm lại nhân số. Ba ngàn đệ tử đi vào thủy phủ, còn sống trở về chỉ có hai ngàn hai, hai ngàn ba trăm người. Hay nói cách khác, có chừng bảy, tám trăm tên đệ tử đã táng thân trong thủy phủ.
Đệ tử còn sống trở về đều thể hiện những thần tình khác nhau. Có người hoảng sợ, cũng có người mặt mũi dũng cảm hưng phấn. Đại đa số là quần áo rách nát, dính đầy huyết dịch màu đỏ của đồng bạn hoặc là màu xanh của Minh tộc, không ít người bị trọng thương, từng vết thương đập vào mắt vẫn còn chảy máu ồ ồ thật kinh tâm.
Sắc mặt của Cửu trưởng lão sậm sì, lên tiếng:
- Năm nay trải qua thủy phủ thật có chút bất ngờ, nhưng cũng để cho các ngươi khắc sâu tiên đạo vô tình, muốn trở nên nổi bật phải trả giá bằng máu tươi và bằng cả mạng sống. Bây giờ bắt đầu xếp thành ba đội, theo thứ tự sẽ giao nộp tiên duyên bảo bối lấy được trong thủy phủ tiên cho tông môn. Trưởng lão sẽ căn cứ vào bảo bối của các ngươi đoạt được mà cấp điểm thủy phủ cống hiến cho các ngươi. Bất luận là các ngươi đã lấy được cái gì, nhớ lấy ngàn vạn lần không được chiếm làm của riêng, một khi bị phát hiện lập tức trục xuất khỏi tông môn.
Mấy năm trước đây trong thủy phủ không có nguy hiểm, có thể lấy ra thứ ở trong thủy phủ đổi lấy điểm cống hiến thủy phủ, sau đó sẽ căn cứ vào điểm cống hiến thủy phủ nhận lấy phần thưởng tương ứng tại môn phái, mọi người đều không cảm thấy gì. Nhưng năm nay thủy phủ hung hiểm dị thường, đào được một chút bảo bối trong thủy phủ không ai là không phải mạo hiểm đến tính mạng, chẳng những phải đề phòng đến sự thèm thuồng của sư huynh đệ đồng môn, còn phải cẩn thận đề phòng U Tuyền Minh tộc thèm khát bảo bối và huyết nhục của mình. Những chuyện này nói rằng lấy mạng đổi vật cũng không phải là quá đáng.
Tuy không ai nguyện ý giao nộp những vật mình phải đổi bằng mạng mới có được, thế nhưng đây là ý chí của môn phái không ai dám làm trái. Các đệ tử dựa theo lời của Cửu trưởng lão, theo thứ tự xếp thành ba hàng dài như trường long, bắt đầu nộp lên trên những vật đã thu hoạch được tại thủy phủ.
Trước mỗi hàng dài đều có mấy trưởng lão phụ trách thu đoạt, hai trưởng lão chuyên môn phụ trách kiểm tra hiện tượng trên người có che giấu vật gì mà không khai báo hay không, bí mật giấu vật chiếm làm của riêng hay không, một vị trưởng lão phụ trách văn án ghi chép, ba trưởng lão khác phụ trách tính toán giá nộp các thứ lên trên. Còn Cửu trưởng lão đứng sau lưng trưởng lão ba tổ phụ trách thu đoạt ghi chép, sắc mặt sậm sì không nói tiếng nào, cũng không biết lão đang suy nghĩ chuyện gì.
Đám đệ tử cũ hết sức thành thật nộp lên trên những thứ mình thu hoạch được trong thủy phủ, tuy bọn họ đều không nỡ bỏ nhưng cũng không có biện pháp nào. Nhiều trưởng lão có thực lực mạnh hơn mình đang vây quanh thu đoạt lại, căn bản không thể nào che giấu được, chi bằng ngoan ngoãn giao ra, đổi lấy chút điểm cống hiến thủy phủ.
Điểm cống hiến thủy phủ chẳng những có thể đổi lấy linh thạch, còn có thể đổi lấy một số linh dược chủng tử quý báu, thậm chí linh dược cùng với các loại linh pháp trân quý..., tác dụng rất lớn, nhưng hàng năm điểm cống hiến thủy phủ đều khác nhau. Căn cứ vào quy củ của Thái Sơ giáo bao nhiêu năm qua, một giọt thạch nhũ linh dịch có thể đổi 10 điểm cống hiến thủy phủ, tuy nhiên năm nay một điểm cống hiến thủy phủ có thể đổi được bao nhiêu phải xem tâm tình của chưởng giáo và các trưởng lão của Trường Lão viện rồi.
Một đệ tử cũ bão mãn Tiên chủng, Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp nộp lên trên một gốc Huyết San Hô lớn chừng bàn tay. Loại Huyết San Hô này tương đối quý hiếm, luyện chế không ít đan dược cao cấp cần dược liệu này. Vài trưởng lão đánh giá cân nhắc, sau một lúc châu đầu ghé tai thương lượng liền tuyên bố:
- Vương Hiểu, hiến cho một gốc Huyết San Hô, nặng một lượng, phần thưởng 5 điểm cống hiến thủy phủ.
Lập tức vang lên một trận ồn ào, cây Huyết San Hô lớn chừng bàn tay này có thể đổi lấy 5 điểm cống hiến thủy phủ, tương đương với giá trị nửa giọt thạch nhũ linh dịch, thật là kiếm lợi lớn. Rất nhiều người vào thủy phủ vài chục lần, điểm cống hiến thủy phủ tích lũy cũng không được 5 điểm. Mặc dù bọn họ cũng có thể tìm được vài thứ từ trong thủy phủ, nhưng môn phái không phải là vựa ve chai rách nát, cũng không phải mọi thứ từ thủy phủ đều có thể được mọn phái thu đoạt, rất nhiều vật môn phái coi thường, sẽ không thu mua nên không có điểm cống hiến thủy phủ.
Tên đệ tử bão mãn hiểm chủng Tiên Miêu cảnh Nhị Thập diệp ấy vui mừng đi tới một bên, trước những ánh mắt ghen tị hâm mộ của mọi người, bắt đầu suy nghĩ 5 điểm cống hiến thủy phủ năm nay sẽ đổi những thứ gì tốt.
Sau tên đệ tử tên là Vương Hiểu đó, lại qua vài tên đệ tử khác, qua phát hiện của hai trưởng lão sau khi đi kiểm tra, bọn họ hoặc là không tìm được chút bảo bối nào trong thủy phủ, hoặc là tìm được vật nào đó quá mức rác rưởi, thật không thuận mắt chút nào.
Rất nhanh sau đó liền đến phiên Trương Dương.
Trương Dương kiêu ngạo đứng vào vị trí của mình, trong tay cầm bình ngọc đựng thạch nhũ linh dịch mà môn phái phát, hiển nhiên hắn có được thạch nhũ linh dịch rồi. Đám đệ tử lâu năm nhìn đệ tử nhập môn kia, nhìn bình ngọc trong tay hắn mà suy đoán, gương mặt lộ ra hâm mộ.
- Ngươi nói trong tay hắn cầm chính là thạch nhũ linh dịch chứ?