Tần Hạo Hiên nhìn nó, chợt nghĩ tới việc khác rất trọng yếu, nói:
- Ngươi biến thành hình người thời gian không lâu, sau khi lên bờ nhất định phải trễ nải một thời gian không ngắn, lúc đó bỗng nhiên ngươi lộ ra nguyên hình phải làm sao bây giờ?
Hình thần bí nở nụ cười hề hề:
- Ngươi không cần lo lắng a, ta có Cố Hình đan.
Nó lấy từ trong lòng ra một bình ngọc nhỏ, đổ ra một viên đan dược màu đen như hạt đậu nành, nuốt vào trong miệng:
- Ăn hết Cố Hình đan xong, ta có thể duy trì hiện trạng hình dạng này trong vòng hai mươi bốn canh giờ, mà ta còn có thể che giấu khí tức nguyên bản của mình, che dấu càng không có chỗ hở.
Trong ánh mắt của Tần Hạo Hiên lóe lên một đạo tinh quang, dường như muốn nhìn thấu Hình. Hình hoảng sợ:
- Không được nhìn ta như vậy, những đan dược này đều là chính ta luyện được. Ta là thiên tài bất thế xuất trong U Tuyền Minh tộc.
Tần Hạo Hiên lười hỏi thăm tại sao trước đó Hình không dùng Cố Hình đan này để cố định ngoại hình của mình, đưa đến bị người giết phải chạy loạn như chó như vậy.
Đảo mắt nửa canh giờ đã đến, Tần Hạo Hiên đang ngồi xếp bằng dưới đất bỗng nhiên cảm thấy mặt đất run rẩy một trận như trời long đất lở.
Diệp Nhất Minh nghiêm túc dặn dò:
- Thời gian sắp đến rồi, thủy phủ rất nhanh sẽ đóng cửa. Chúng ta lập tức phải bị truyền ra ngoài. Hình, nhớ kỹ vừa rồi những lời Tần sư đệ dặn dò ngươi đó.
Diệp Nhất Minh vừa mới dứt lời, trên người ba người bọn họ đều nổi lên bạch quang nhàn nhạt. Trong giây lát, cảnh tượng trước mắt bọn họ liền biến đổi, không còn trong thủy phủ mà trở lại bên Nhật Nguyệt hồ lúc trước.
Bên bờ Nhật Nguyệt hồ không ngừng loé lên bạch mang, ba ngàn danh đệ tử đi vào thủy phủ đua nhau quay trở lại. Lúc này đã là xế chiều, tính ra thời gian đi vào thủy phủ trong suốt bảy ngày.
Thừa dịp mọi người vẫn chưa quay về đầy đủ, Tần Hạo Hiên nhanh chóng tìm được Từ Vũ, tìm một nơi vắng vẻ không ai chú ý, nhanh chóng lấy Tiểu Xà đang cất vào trong lòng, Thiên Lý kính, Vô Hình kiếm và thủy phủ lệnh bài cũng đều nhét vào trong tay Từ Vũ. Đợi một lát các trưởng lão môn phái sẽ lần lượt đoạt lại những thứ thu hoạch được trong thủy phủ. Những bảo bối này cất bên người Từ Vũ sẽ an toàn hơn rất nhiều so với cất trong người mình. Dù sao nàng là vô thượng Tử chủng, Cửu trưởng lão xuất thân từ Trường Lão viện, lúc đoạt lại những thứ này từ Từ Vũ cũng phải đắn đo cho tâm tình của nàng, đây là những vật phẩm riêng tư, chắc chắn sẽ không cầm đi.
Tần Hạo Hiên vừa giao đồ vật cho Từ Vũ vừa phát hiện ra hành trình tiến vào thủy phủ lần này thật sự thu hoạch rất phong phú. Thái Sơ giáo cũng không có những món pháp bảo lý thú như thế này, bản thân mình đã có được một món. Thủy phủ lệnh bài hiếm có, nói nó là pháp bảo thì nó cũng không phải, nhưng nói nó không phải, vẫn thật sự là một pháp bảo, đặc biệt có thể tự do xuất nhập thủy phủ, đây tương đương là tiên duyên của toàn bộ thủy phủ trong một mức độ nào đó đều là của mình. Chân Long quyết bá đạo của Lý Tĩnh, bản thân mình mặc dù không có cuồng long khí, nhưng cũng thông qua Thiên Lý kính nhìn được không sót một chữ, tự nhiên có được một bộ bí pháp vô thượng.
- Vũ muội muội, những thứ của ta nhờ muội giữ vậy.
Từ Vũ thận trọng cất giấu Tiểu Xà, Vô Hình kiếm và Thiên Lý kính vào thân kỹ càng, nói với Tần Hạo Hiên:
- Hạo Hiên ca ca yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.
Từ Vũ nhìn những Tu Tiên giả đầy vết thương, nhớ lại rất nhiều Tu Tiên giả bị đồng môn giết chết trong thủy phủ, hoặc là U Tuyền minh vật giết, lập tức cảm thán không thôi:
- Trên con đường tu tiên nơi nơi đều là nguy hiểm, lúc trước đều nói trong thủy phủ không có quá nhiều nguy hiểm, nhưng lần này không ít người đã chết.
Tần Hạo Hiên nghiêm túc gật đầu, cảm thán nói:
- Tu Tiên giả chẳng những là đoạt mệnh với trời, trước mặt đồng bào còn phải mang lòng quỷ thai, trước mặt Ma tộc yêu vật tâm ngoan thủ lạt phải có năng lực bảo vệ tánh mạng, nếu không cho dù thọ nguyên có dài cũng không có phúc mà hưởng thụ.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, bỗng nhiên trong đám người xuất hiện trận rối loạn nhỏ. Thì ra là có U Tuyền minh vật cũng bị truyền lên. Bọn chúng vừa mới được truyền tống lên đây, lập tức bị trưởng lão tỏa định khí tức, dùng linh lực khống chế. Còn những Thái Sơ giáo đệ tử tại chạy trối chết trong thủy phủ đã sớm tích một bụng oán khí, lúc này đua nhau xông lên đánh hội đồng. Đám Thái Sơ giáo đệ tử này đuổi theo nhóm minh vật gây náo loạn, minh vật không còn sức đánh trả đã bị đánh thành đống thịt vụn.
Tình cảnh này rơi vào trong mắt của Tần Hạo Hiên, hắn lập tức nhớ lại Hình bây giờ đã biến thành Hoa Lao, nếu đồ đạc của mình đã phó thác cho Từ Vũ rồi, vậy mình cũng không cần quan tâm nữa, vì thế Tần Hạo Hiên quay về đám người. Lúc này cũng đúng lúc Trương Dương đi ra khỏi thủy phủ, đang đứng cách bọn họ không xa. Tần Hạo Hiên đẩy Hình tới, nói với nó:
- Đó sẽ là lão đại của ngươi, Trương Dương.
Tuy tu vi của Trương Dương không mạnh, nhưng Tiên Miêu cảnh Tứ diệp cùng với tư chất Hôi chủng khiến cho mặt mũi của hắn có vẻ hưng phấn khác người. Hình nhìn thấy Trương Dương không nhịn được nuốt vào ngụm nước bọt, lặng lẽ nói với Tần Hạo Hiên:
- Chúng ta thương lượng một chút, sau này ta ăn hắn có ổn không?
Tần Hạo Hiên cũng không trả lời, nhưng ánh mắt từ từ âm lãnh.
Nếu như Hình ăn mất Trương Dương và Trương Cuồng, Tần Hạo Hiên nhất định là vui lòng, thế nhưng Trương Dương là tiên chủng đặc thù, loại tiên chủng đặc thù như hắn và Trương Cuồng đều được tông môn cực kỳ xem trọng. Nếu đột nhiên biến mất không giải thích được, khẳng định sẽ truy tra bốn phía. Không nói đến Hình không thể nào làm được không lọt một kẻ hở, cho dù làm được không lọt một kẻ hở thì tiên đạo thế giới thần kỳ như vậy, không bảo đảm tông môn trưởng bối sẽ dùng loại pháp bảo nào đó điều tra ra được chuyện này. Một khi tra được Hình, nhất định có thể khám phá được thân phận của nó. Hình là ma cho tới bây giờ không nói chuyện nghĩa khí, hơn nữa cho dù hắn thật sự giảng nghĩa khí, sẽ không khai ra mình, làm sao mà hắn đi khỏi được thủy phủ, lẫn vào Thái Sơ giáo, tất cả những chuyện này đều được điều tra, cuối cùng khẳng định sẽ tra tới đầu mình.
Tiên đạo thế giới rất kỳ diệu, Tần Hạo Hiên không dám mạo hiểm như vậy.
Tần Hạo Hiên gật gật đầu, nếu như trên người Từ Vũ cũng không an toàn, vậy không có nơi nào an toàn rồi.