Tần Hạo Hiên nghĩ tới phải quán linh ôn dưỡng pháp bảo mới có thể thể sử dụng nhằm kéo dài tuổi thọ, trong lòng hơi lộ ra phiền muộn. Nếu như mình có thêm pháp bảo này, nhất là pháp bảo lợi hại, vẻn vẹn chỉ có ôn dưỡng quán linh là tiêu hao một khoản lớn a! Tần Hạo Hiên bỗng nhiên nghĩ tới Vô Hình kiếm đã nhiều lần cứu sống mình, trong nháy mắt trong lòng chợt lạnh. Mặc dù Vô Hình kiếm là thuộc phạm trù phi kiếm, nhưng cũng không nhất định cần phải quán linh ôn dưỡng sau một thời gian sử dụng chứ? Nếu nó cần quán linh ôn dưỡng thì với uy lực khủng bố của nó, linh thạch ôn dưỡng hẳn là một con số cực kỳ khủng rồi.
Tần Hạo Hiên thu xong Tiểu Xà. Không lâu sau đó, Hình chạy ba mươi dặm vòng quanh trung tâm quảng trường quay về với vẻ mặt không vui, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Nhất Minh và Tần Hạo Hiên, nói:
- Ta kiểm tra rồi, không có nguy hiểm, chỉ có mấy con ma nhỏ và minh hồn không có mắt, bị ta nuốt rồi.
- Vậy đường ra ở đâu?
Tần Hạo Hiên thờ ơ cất tiếng hỏi, hắn vẫn còn đắm chìm trong việc Tiểu Xà sinh ra thần thức của mình, và việc Vô Hình kiếm có cần quán linh hay không.
- Bốn phía hoang vắng mờ mịt, không tìm được đường ra.
Hình đảo cặp mắt trắng dã, Thiên Lý kính tìm phạm vi chung quanh mấy trăm dặm cũng không tìm được chính xác phương hướng và đường thoát ra, mình đi vòng vo chung quanh ba mươi dặm là có thể tìm được đường ra hay sao? Đây chẳng phải là biết rõ rồi còn hỏi?!
Lúc này, Diệp Nhất Minh chen miệng vào hoà giải:
- Không sao, không tìm được đường ra cũng không sao, chờ tới lúc thủy phủ đóng cửa, sẽ tự động truyền tống chúng ta ra ngoài. Hiện tại thời gian truyền tống ra ngoài chỉ còn nửa canh giờ nữa thôi.
Bấy giờ Tần Hạo Hiên mới yên tâm gật đầu, nếu đã như vậy cứ chờ ở đây thêm nửa canh giờ là được. Dù sao cũng không thoát khỏi nơi này trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được.
Nhưng Tần Hạo Hiên nhanh chóng nhớ lại một việc khó giải quyết, nếu là người và ma đều được truyền tống ra ngoài, vậy Hình làm sao bây giờ? Vì thế hắn hỏi thăm Diệp Nhất Minh:
- Sư huynh, thời gian thủy phủ đóng cửa, bất kể là người hay là ma đều sẽ tự động truyền tống ra ngoài sao?
Diệp Nhất Minh gật gật đầu, sau đó cũng nghĩ đến lý do Tần Hạo Hiên lo lắng. Hình nên làm gì bây giờ?
Tần Hạo Hiên nghĩ một lát rồi nói với Hình:
- Ta tìm cho ngươi hình dáng một người đã chết, ngươi biến thành dáng vẻ của người đó, như vậy mới có thể che mắt được. Nếu không với bộ dáng của ngươi bây giờ mà đi ra ngoài, vừa xuất hiện sẽ bị đánh chết ngay tức khắc.
Rất nhanh, Hình đã cảm thấy tính nghiêm trọng của sự việc, tuy không nguyện ý nhưng cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Với thực lực của nó hiện giờ, nếu thật sự rơi vào một đám Tu Tiên giả nhân loại, mỗi người một linh pháp là có thể khiến cho mình chết chìm, chưa cần tới trưởng bối sư môn của Tần Hạo Hiên xuất thủ.
Tần Hạo Hiên tế ra Thiên Lý kính, thâu nhập linh lực vào đó và bắt đầu tìm tòi trong thủy phủ.
Nhất định phải tìm được người đã chết rồi, hơn nữa tốt nhất là người mà mình quen biết. Nếu ngay cả những tình huống cơ bản liên quan đến người đó mà Hình cũng không biết, như vậy sẽ bị lộ tẩy một cách dễ dàng. Tốt nhất là tìm tân đệ tử, bởi vì giả trang thành đệ tử cũ càng thêm phiền toái.
Tân đệ tử có 200 người, muốn tìm được 200 người này trong thủy phủ chẳng khác gì tìm kim trong biển rộng, hơn nữa đừng nói còn phải chọn được điều kiện phù hợp.
Tần Hạo Hiên chuyển động Thiên Lý kính, thời gian ước chừng một nén nhang nhưng bản thân hắn cảm thấy như đã nửa canh giờ trôi qua, mà vẫn không thể tìm được người có yêu cầu phù hợp, lúc này tại một góc bí ẩn, một khối thi thể rơi vào tầm mắt của hắn khiến tinh thần của hắn chấn động tức thì.
Người này là tiểu đệ của Trương Dương, thường đi theo làm tùy tùng cực kỳ xông xáo, bởi vì quá mức hoạt bát cho nên Tần Hạo Hiên cũng có mấy phần hiểu biết về hắn.
- Chọn người này đi, ta thấy hắn rất thích hợp.
Tần Hạo Hiên chỉ vào thi thể bên trong Thiên Lý kính, nói:
- Người này là tân đệ tử đồng niên với ta, họ Hoa tên là Lao. Hắn là tiểu đệ của một đệ tử tên là Trương Dương, cũng là vô sắc Nhược chủng, bây giờ là Trát Căn cảnh.
Tần Hạo Hiên dừng một chút, nỗ lực muốn tìm chỗ đặc thù của Hoa Lao, chợt nhớ tới và nói:
- Hắn và ngươi có một chỗ rất giống nhau, miệng mồm rất dẻo, được người tống tặng ngoại hiệu là Nhiều chuyện, công phu nịnh nọt hàng nhất lưu. Chỉ cần ngươi biểu hiện ra công phu nịnh nọt của mình, tuyệt đối có thể lừa dối vượt qua cửa ai. Thế nhưng có điều này nhất định ngươi phải đáp ứng cho ta, đó là bất kể như thế nào ngươi cũng không được ăn bất cứ người Thái Sơ giáo nào. Nếu không thật sự là muốn đùa với mệnh rồi.
Tần Hạo Hiên dứt lời, nhìn Hình hết sức nghiêm túc. Sắc mặt của Hình rất khó coi, nói:
- Muốn ta nịnh nọt Tu Tiên giả nho nhỏ có thực lực không bằng ta, quả thực là làm nhục bản tọa a. Đã vậy còn không được ăn thịt người...
Trong lúc nói chuyện, nó nhìn Tần Hạo Hiên bằng vẻ mặt không thân thiện, nhớ lại thần thức kinh người của vị Tần Hạo Hiên này, rồi nghĩ tới có thể mình sẽ gặp rất nhiều U Tuyền ma vật truy sát, vì thế phát hiện chuyện không được ăn thịt người dường như cũng không có quá nhiều đường cò kè mặc cả.
Vì thế nó bất đắc dĩ thở dài, nghiêng cổ nói ra:
- Vì sống tiếp, tiếp tục làm hộ vệ của ngươi, báo đáp ân cứu mạng của ngươi, bổn tọa quyết định nhẫn nhục sống tạm bợ rồi. Có thể nói là nếu như thủy phủ đóng cửa, ta cũng trở thành nhân loại Tu Tiên giả được truyền ra ngoài, ta nhập vào trong nhân loại Tu Tiên giả cũng thật là hỏng bét rồi. Ta ghét sống chung cùng bọn họ. Nếu như không cẩn thận lộ ra sơ hở, bị bóp chết làm sao bây giờ?
Tần Hạo Hiên cười cười, lười nhiều lời cùng nó.
Tìm được người rồi, Hình bắt đầu biến hóa thành dáng dấp của người đó. Lần đầu thất bại biến thành một con lợn, cuối cùng nó đã thành công.