Hình nhận lấy lệnh bài Tần Hạo Hiên đưa tới, sắc mặt nghiêm túc thưởng ngoạn, lại đường đường chính chính nói:
- Chậc chậc, có được lệnh bài coi như ngươi may mắn. Nếu không có bổn tọa tinh thông văn tự thời đại phi tiên, đời này ngươi cũng đừng mong làm rõ sử dụng vật này như thế nào…
Tần Hạo Hiên không nhịn được hắng giọng một cái, cắt đứt phần tự biên tự diễn của Hình.
- Lệnh bài có thể nói là đồ tốt a, ngươi cầm nó, mỗi tháng đều có quyền đi vào thủy phủ một đến hai ngày. Nếu ngươi có thể gọp đủ càng nhiều loại lệnh bài nữa, tập hợp bọn chúng lại cùng nhau, vậy số lần ngươi có thể vào mỗi tháng càng nhiều hơn, hơn nữa thời gian ở lại cũng dài hơn.
- Ngươi nói loại lệnh bài này không chỉ có một khối sao?
Trong mắt Tần Hạo Hiên lóe lên một đạo tinh mang, nếu như lệnh bài này không chỉ có một khối, nói không chừng những người khác sẽ nhận được.
- Đương nhiên không chỉ có một khối, nhưng tổng cộng có bao nhiêu khối ta cũng không biết, trên lệnh bài này không có...
Hình lăn qua lộn lại nhìn một hồi lâu, tiếp tục:
- Hơn nữa trên này viết, lệnh bài này là chìa khóa đi vào kho báu khác.
- Chìa khóa vào một kho báu khác ư?
Âm thanh của Tần Hạo Hiên như cao thêm mấy phần, xem ra lệnh bài này thật là đồ tốt:
- Đi thông qua kho báu nào, kho báu đó ở đâu?
Hình bỉu môi một cái, nói:
- Ta đây cũng không biết, trên lệnh bài chỉ nói nó là chìa khóa của một bảo tàng khác, chứ không viết kho báu đó ở nơi nào, càng không hề nói về tình huống cụ thể... Ngươi không nên nhìn ta bằng ánh mắt hoài nghi đó. Không tin thì ngươi tự xem đi.
Hình đối mặt trước ánh mắt nghiêm túc mang theo chất vấn của Tần Hạo Hiên, hơi lộ ra ủy khuất nói.
- Được thôi! Đương nhiên ta tin ngươi.
Tần Hạo Hiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, một là nhất định Hình không lừa hắn, hai là chính hắn không đọc được những văn tự này. Cái gọi là dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người, chỉ có lựa chọn tin tưởng Hình vậy.
Tần Hạo Hiên nhận lấy lệnh bài, nhẹ nhàng vuốt ve các tự phù lồi lõm trên lệnh bài rồi nói:
- Phía trên này chí ít cũng có trên trăm đạo cấm chế, lệnh bài này xem như pháp bảo sao?
Lúc này Diệp Nhất Minh tiếp lời, gật gật đầu nói:
- Nhất định nó là pháp bảo, đối với đệ mà nói không coi là pháp bảo, bởi vì phía trên nó có hơn một trăm đạo cấm chế, chỉ khi nào đệ giải mở được toàn bộ những cấm chế, sau đó tìm được trung tâm khống chế của cấm chế mới có thể sử dụng được. Không giống như Thiên Lý kính của sư đệ, chỉ cần thâu nhập linh lực là có thể khởi động sử dụng, hiện tại lợi ích lớn nhất đối với đệ chính là dùng như một cục gạch, nếu như đụng phải một kẻ địch vô cùng cường hãn, phát tới một đạo công kích cường hãn, ngươi tránh né chẳng qua là có thể ném nó ra ngoài đỡ tạm thời, chất liệu của pháp bảo lệnh bài này đã trải qua từng đạo thối luyện, không thể phá vỡ.
Tần Hạo Hiên như có điều suy nghĩ gật gật đầu, lúc này Hình lập tức xen vào:
- Các ngươi quên ta rồi sao? Ta nói là ta biết những cấm chế này nha, chỉ cần các ngươi cho ta thù lao tương ứng, ta lập tức giúp ngươi giải khai tất cả cấm chế phía trên.
Chẳng những Tần Hạo Hiên, ngay cả Diệp Nhất Minh lạnh nhạt trước sau như một khinh bỉ trừng mắt liếc nó một cái. Tần Hạo Hiên nói:
- Thôi đi, vừa rồi ngươi giải cấm pháp, nếu chúng ta cách xa không đủ, thiếu chút nữa đã bị ngươi nổ chết rồi, hơn một trăm đạo cấm chế phía trên mạnh hơn một đạo cấm pháp vừa rồi, ta sợ ngươi làm phát nổ toàn bộ thủy phủ a.
Hình nở nụ cười, vỗ ngực bảo đảm:
- Tuyệt đối sẽ không, cứ tin tưởng ta.
Tần Hạo Hiên khinh bỉ trừng mắt tên vô liêm sỉ ấy, hắn cũng không dám cho Hình giải cấm lệnh bài, không nói đến chuyện nó gà mờ thủ pháp giải cấm, gây chuyện không tốt sẽ liên lụy đến bản thân mình. Cho dù thật sự giải được toàn bộ hơn một trăm đạo cấm chế này, Tần Hạo Hiên còn lo lắng nó sẽ cầm thủy phủ lệnh bài công kích mình. Dù sao quen biết cùng nó không lâu, nó còn thần thần bí bí, hơn nữa lại là U Tuyền Minh tộc, ở lâu một lòng dạ dù sao luôn luôn không sai.
Nếu biết được lệnh bài kia có công dụng lớn như vậy, vẫn là pháp bảo hiếm thấy, tuy không giải được cấm chế phía trên, nhưng Tần Hạo Hiên vẫn rất vui vẻ chất nó vào trong ngực, lại lấy Thiên Lý kính ra chuẩn bị nhìn nơi này là nơi nào, sẽ tìm đường ra.
Trong lúc Tần Hạo Hiên lấy Thiên Lý kính, Hình trợn cả mắt lên, hai Tu Tiên giả này chỉ là Tu Tiên giới tầng dưới chót nhất, nhất là Tần Hạo Hiên kia - tu vi Tiên Miêu cảnh Nhất diệp, nhỏ yếu giống như U Tuyền minh hồn, vậy mà luôn có các vật kỳ lạ cổ quái, hơn nữa thần thức còn cường đại lợi hại như vậy, bây giờ còn có loại pháp bảo Thiên Lý kính này.
Mặc dù Thiên Lý kính là phụ trợ pháp bảo cấp thấp nhất, nhưng phương pháp chế tạo trân quý đã thất truyền mấy ngàn năm, hiện tại Thiên Lý kính tuyệt đối không còn nhiều trong Tu Tiên giới.
Tần Hạo Hiên thôi thúc Thiên Lý kính, mặt kính Thiên Lý kính lóe lên một trận quang mang, hiện ra vị trí của bọn họ.
Từ Thiên Lý kính có thể nhìn thấy, quảng trường này nằm trong một vùng hoang vu, chung quanh mấy trăm dặm không có gì, hơn nữa cũng không có nhân ảnh, bốn phía hoàn toàn mờ mịt, cũng không biết nơi đây là nơi nào.
Tần Hạo Hiên tiếp tục rót linh lực vào, muốn tìm tòi khuếch trương phạm vi một chút. Lúc này trên mặt Thiên Lý kính lóe lên lúc sáng lúc tối.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Tần Hạo Hiên vội vàng ngừng thâu nhập linh lực, còn cho rằng mình đã thâu nhập linh lực quá độ, nhưng hắn ngẫm nghĩ pháp bảo này ngay cả những Tu Tiên giả có tu vi cao thâm cũng có thể sử dụng, chút linh lực trong cơ thể mình làm sao có thể làm cho nó bành trướng nổ tung được chứ? Hắn đưa mắt dò hỏi tới Diệp Nhất Minh.