Tần Hạo Hiên liên tục lắc đầu như trống bỏi, bác đi:
- Đừng nói giỡn! Nếu thật mở ra được thì lệnh bài thuộc về ta. Ngươi muốn lấy, vậy phân sinh tử là được rồi.
Hình liên tục đảo hai tròng trắng, miệng thấp giọng lầm bầm:
- Ngươi không cách nào phá giải được cấm pháp, dựa vào cái gì mở ra được thì thuộc về ngươi chứ?
- Đây là thủy phủ của Thái Sơ. . .
- Nói thối hoắc như xì hơi ấy. . .
Âm thanh của Hình rất nhỏ nhưng đủ cho Tần Hạo Hiên n nghe thấy:
- Thái Sơ của ngươi đó, vậy sao ngươi sao không lấy đi?
Diệp Nhất Minh ở bên cạnh lúc này chen lời:
- Nếu lấy được lệnh bài đó, ta đưa cho ngươi mấy bao dược tán xem như trao đổi. Nhìn dáng vẻ của ngươi, các thứ đều làm mất trong lúc bị minh vật đuổi giết rồi a?
Hình nhìn rồi chề môi, lệnh bài kia hiển nhiên là một món đại bảo, mấy bao dược tán thật không coi là cái gì.
- Không làm?
Tần Hạo Hiên mắt trợn trắng lên nói ra:
- Vậy đánh đổ đi. Ta không lấy, ngươi cũng đừng hòng lấy đi.
Hình rất muốn mạo hiểm cứng rắn một trận cùng Tần Hạo Hiên, nhưng rất nhanh liền bỏ đi ý niệm này, Cái món thần thức thiên nhiên này bản thân mình bị thua thiệt quá nhiều, pháp bảo phù lục phòng ngừa bị thần thức công kích trong quá trình bị truy sát sớm đã làm mất rồi. . .
- Ăn một người, cho bổn tọa ăn một người.
Hình trầm mặc hồi lâu, cò kè mặc cả:
- Chỉ cần ngươi đồng ý cho bổn tọa ăn một người, bổn tọa liền giúp cho ngươi lấy nó.
- Tốt lắm a!
Tần Hạo Hiên dứt khoát trả lời:
- Không thành vấn đề. Ngươi có thể ăn Trương Cuồng khống chế Phù Long, những người khác thì không được. Bây giờ ngươi có thể giúp ta lấy lệnh bài rồi ăn Trương Cuồng.
Hình nhìn Tần Hạo Hiên nhe răng lộ ra hung tướng, trong lòng vừa mắng một trận. Vừa rồi Trương Cuồng đuổi giết ba người bọn họ như chó nhà có tang. Đó không phải là đi ăn thịt Trương Cuồng, đó là đi chịu chết a. Chịu chết!
Giằng co trong giây lát, cuối cùng Hình bất đắc dĩ thở dài:
- Nhớ đó, mười bao dược tán tốt nhất.
Tần Hạo Hiên đưa ngón tay cái bày tỏ không có vấn đề gì.
Hình không thèm để ý tới Tần Hạo Hiên, chuyên tâm cẩn thận nghiên cứu mối liên hệ tất nhiên giữa cấm pháp và lệnh bài bên trong, sau đó thận trọng đưa ra tay không có đầu ngón tay. Ba cái gai xương bén nhọn trên nắm tay ấy tựa như ngón tay di động trên dưới. Theo sự di động của nó, một loạt linh lực kích động bung ra, cấm pháp hào quang cũng càng thêm cường thịnh.
Cấm pháp quang mạc màu xám tro càng lúc càng tối sâu, rất nhanh biến thành màu nâu, sau đó biến thành màu xanh đen. Từng đạo tự phù đủ mọi màu sắc dâng lên từ đáy cấm pháp, cảm giác từng tia nguy hiểm thấu lộ ra ngoài.
Mặc dù Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh không lên tiếng nghi ngờ, thế nhưng ánh mắt đều lộ ra vẻ không tín nhiệm. Hai người bọn họ liếc nhìn nhau, có thần giao cách cảm liền đi xuống đài cao. Nếu quả thật có xảy ra chuyện gì bất ngờ thì cũng không đến mức bị tai bay vạ gió.
Từng cảm giác nguy hiểm càng lúc càng mạnh, Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh liếc nhìn nhau lần nữa, sau đó lui ra mười trượng.
Bàn tay Hình đong đưa với biên độ nhanh hơn, bỗng nhiên cấm pháp quang mạc trở nên ảm đạm, Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh nghĩ rằng cấm pháp bị giải khai, ngay lúc bọn họ chuẩn bị đi lên đài cao, cấm pháp quang mạc bỗng nhiên ảm đạm rồi bỗng nhiên sáng rõ, sau đó đột nhiên nổ tung.
- Oành…
Linh lực cực lớn khiến cho đài cao nổ vỡ vụn, Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh cùng với Hình đồng thời bị sóng xung kích nổ tung bay ra ngoài.
Từ trong đống vỡ vụn, Tần Hạo Hiên mở mắt ra, Diệp Nhất Minh phải đào bới một đống cát đá vụn rồi mới chui ra được. Diệp Nhất Minh chỉ là Tu Tiên giả bình thường, cường độ thân thể không bằng Tần Hạo Hiên, nhưng cũng may khoảng cách đài cao khá xa, vì thế tuy hôn mê ngắn ngủi nhưng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng.
Về phần Hình da dày thịt béo dù bị nổ tung ở hạch tâm nên trong lúc Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh đào bới chui ra, nó cũng cười hắc hắc bò dậy khỏi đống cát đá, đi tới.
Tần Hạo Hiên giận không kềm được:
- Đây gọi là ngươi biết giải cấm sao? Nếu chúng ta không đứng cách xa, chẳng phải vừa rồi cũng toi mạng rồi.
Hình đảo mắt luân phiên, không hề có ý xin lỗi, ngẹo miệng đánh trả:
- Bổn tọa bị thương rất nặng, lại không thể ăn thịt người. Khó tránh khỏi có chỗ không đủ sức, ngươi cho bổn tọa ăn thịt người, bảo đảm giải khai trận pháp rất là đẹp, sao có thể nổ được.
Tần Hạo Hiên cổ quái trừng mắt với nó một cái, âm thầm suy nghĩ: “Tên này rất lộn xộn, không bàn về là biến thân thuật hay là giải cấm thuật này, cũng chỉ là gà mờ, nhưng lại bị đồng loại đuổi giết, lúc nào cũng ra vẻ thần bí hề hề, không biết rốt cuộc hắn ẩn dấu bí mật gì
Tần Hạo Hiên hoài nghi thì hoài nghi nhưng hắn cũng lười hỏi nó, bởi vì một khi nói tới thân thế của nó cổ quái thì nhất định nó sẽ nói quanh co đủ đường, tuyệt đối sẽ không nói sự thật.
Ba người bọn họ đi lên đài cao đã bị nổ thành cát bụi, tìm được lệnh bài màu vàng óng lớn bằng cánh tay trong đám đất đá vỡ vụn, trên thô dưới mảnh giống như nửa thanh trường kiếm.
Toàn thân lệnh bài có màu vàng óng ánh, sờ lên không phải vàng cũng không phải ngọc, trắng mịn giống như như tơ lụa, khi tiếp xúc vào tay lại có cảm giác cứng như kim thạch. Lấy lệnh bài ra từ bên trong đống nát, thế mà lệnh bài ấy không hề dính chút tro bụi nào.
Tần Hạo Hiên cầm lệnh bài cẩn thận quan sát nhiều lần, phía trên khắc đầy tự phù và ký hiệu kỳ quái, hắn không hiểu được một chút gì.
Diệp Nhất Minh cũng cầm xem một hồi lâu, cuối cùng bất đắt dĩ thừa nhận:
- Ta cũng không biết tự phù trên lệnh bài này.
Hắn nói xong, cùng Tần Hạo Hiên hai người đưa mắt nhìn Hình.
Được hai người đồng thời nhìn mình với sự ký thác với trọng vọng, Hình kiêu ngạo nhận lấy lệnh bài, đặt áng chừng trên tay, trong ánh mắt lộ ra từng luồng tinh quang. Khi ánh mắt của nó rơi vào tự phù nhỏ bé trên lệnh bài, lại yêu thích không buông tay thưởng thức.
Một hồi lâu, bị Tần Hạo Hiên nhiều lần cắt ngang, Hình mới dời ánh mắt lưu luyến ra khỏi lệnh bài.
- Phía trên này viết cái gì?
Tần Hạo Hiên không chút khách khí hỏi, đồng thời đưa tay phải ra tỏ ý muốn lấy lệnh bài về.
Hình giao lệnh bài cho Tần Hạo Hiên với vẻ không vui, cái miệng dày da nhếch lên, nói:
- Tiền trà nước đi.
- Ta cứu được mạng của ngươi, hiện tại muốn ngươi giúp ta phiên dịch chút đồ, vì sao còn phải trả phí?
Tần Hạo Hiên không nhịn được nói.