- Chạy mau!
Khí thế của Phù Long bị ngăn cản, Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh cảm giác thân thể trói buộc chặt một cách vô hình lúc này buông lỏng, lập tức cùng Hình nhanh chóng đào thoát.
Uy lực Phù Long của Trương Cuồng đã được chứng kiến trong Thiên Ký kính, bọn họ thật không nguyện ý mang bản thân mình ra thể nghiệm a.
Ba người Tần Hạo Hiên một đường chạy hết tốc lực. Trương Cuồng điên cuồng đuổi theo ở đằng sau, suốt đường truy đuổi không ngừng chỉ huy Phù Long phát ra công kích, đại thụ giả sơn chắn trước người Phù Long bị đụng phải đều đua nhau gãy vụn, tình cảnh chính là không chết không thôi. Bất chợt Diệp Nhất Minh nghĩ tới cấm pháp đã tu phục của mình, Phù Long của Trương Cuồng tuy rằng lợi hại nhưng uy lực cấm pháp phòng ngự cực cao, Phù Long của Trương Cuồng cũng không thể công phá, vì thế vội vã vàng nói:
- Nhanh, quay trở về, tiến vào cấm pháp tu phục của ta.
Nhìn ba người Tần Hạo Hiên bị Trương Cuồng đuổi chạy náo loạn và cảm nhận được uy lực Phù Long của Trương Cuồng, Địch Kiệt đã sớm né tránh qua một bên lúc này hai chân cũng bị dọa sợ trở nên mềm nhũn, đặt mông ngồi dưới đất không thể dậy được nữa:
- Quáu quàu, đây là Tử chủng đệ tử cường hãn đó sao? Lần này Tần Hạo Hiên hẳn phải chết không thể nghi ngờ rồi.
Trương Cuồng truy đánh theo một mạch, ba người Tần Hạo Hiên thảm hại chạy thục mạng. Thỉnh thoảng Hình lấy ra linh phù Tiên Miêu cảnh tam Thập diệp trở lên để ngăn trở Phù Long công kích. Ba người bọn họ liều mạng một đường chạy trối chết, trở về được đình viện thật không dễ dàng gì.
Thật là thảm hại! Tần Hạo Hiên chưa từng bị chật vật như vậy. Trước kia đánh Trương Cuồng chính là nhẹ nhõm quá rồi, giờ này. . . bị người giết bỏ chạy còn hơn cả con chó.
Diệp Nhất Minh tiện tay mở cấm pháp từ rất xa. Hình lại lấy ra hai cái phòng ngự linh phù, sau khi xếp đặt hai đạo bình chướng ở phía sau người, ba người bọn họ mới tranh thủ được thời giờ quý báu vội vàng chạy vào trong cấm pháp.
Vừa vào trận pháp, ba “người đồng loạt đặt mông ngồi xuống đất, ai nấy đều thở dốc từng cơn từng cơn. Tần Hạo Hiên nhìn 'Hình' ở bên cạnh, trêu:
- Không phải ngươi muốn ăn người sao? Lần này phá lệ cho ngươi đó, ra ngoài cắn chết ăn hắn, ta không trách ngươi đâu.
- Cút!
Hình nằm lăn trên đất, tức giận ném cho Tần Hạo Hiên một cái liếc mắt, nói ra:
- Lão tử đột nhiên đau bụng, không muốn ăn thịt người. Xem ra ngươi cũng không thích hắn, chi bằng ngươi ra ngoài chém chết hắn? Ta reo hò trợ uy cho ngươi. . .
Hình nói bố trí hai đạo bình chướng đối với Phù Long mà nói chỉ có thể chậm lại thế tới. Ba người bọn họ mới vừa tiến vào cấm pháp, Diệp Nhất Minh đóng cửa cấm pháp lại, lúc này chợt có tiếng Trương Cuồng cười lạnh, nói:
- Không trốn nữa sao? Tần Hạo Hiên. . . Còn nhớ rõ không? Ta nói rồi, ta sẽ làm thịt ngươi. Hiện tại làm thịt ngươi ngay lập tức.
Trương Cuồng không biết đây là cấm pháp huyền ảo, hơn nữa hắn rất tự tin đối với lực công kích của Phù Long, lập tức chỉ huy Phù Long hung hăng tấn công tới cấm pháp.
Ở bên trong cấm pháp, ba người Tần Hạo Hiên, Diệp Nhất Minh và Hình đều muốn rớt tim ra ngoài. Lúc này bọn họ chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cấm pháp có thể kiên cường. Nếu cấm pháp bị Phù Long đánh nát trong một kích, vậy ba người mình chính là chết không thể nghi ngờ rồi.
- Ầm…
Phù Long hung hăng đánh vào cấm pháp, cấm pháp quang mạc chấn động một trận kịch liệt, suýt nữa nát vụn, nhưng vẫn miễn cưỡng kiên trì chịu đựng. Trong khi Trương Cuồng chuẩn bị chỉ huy Phù Long công kích một lần nữa, cấm pháp quang mang lóe lên một cái, lập tức mang ba người Tần Hạo Hiên di chuyển rồi.
Sau khi di chuyển, cảnh tượng biến đổi trong nháy mắt, bọn họ đang đi tới một quảng trường khổng lồ trống không không người.
Diệp Nhất Minh mở cấm pháp ra, ba người đi ra ngoài, hồi tưởng lại vừa rồi long uy của Phù Long xuyên thấu qua cấm pháp truyền vào, trong lòng vẫn còn kinh sợ, quần áo trên lưng đều ướt lạnh mồ hôi. Lúc này thời gian Hình biến hình vừa vặn cũng hết rồi, nó khôi phục lại tướng mạo như lúc ban đầu.
- Người đâu? Người đâu. Bổn tọa đói bụng rồi. Vừa rồi không phải ngươi nói bổn tọa có thể ăn thịt người sao?
Hình đứng dậy nhìn bốn phía:
- Kêu tên khốn kia ra đây, lão tử muốn ăn thịt hắn.
Tần Hạo Hiên tức giận quay lại liếc mắt đối phương một cái, gặp qua cái tên trâu non tự khen mình trâu già ngưu bức, nhưng xưng ngưu bức một cách không biết xấu hổ như vậy đúng là lần đầu tiên mình gặp được.
Đây là một đại quảng trường, đủ để đồng thời chứa hơn ngàn người. Tuy nhiên không biết vì duyên cớ gì mà chỉ có đám người Tần Hạo Hiên ở đây.
Chính giữa quảng trường có một đài cao xây thành từ thanh ngọc, trên đài cao lơ lửng một khối lệnh bài màu vàng lớn chừng cánh tay của một người thành niên.
Thấy khối lệnh bài yên lặng trôi lơ lửng giữa không trung, chuyển động đều đặn nhanh chóng, Tần Hạo Hiên lập tức cảm giác không phải tầm thường. Còn Diệp Nhất Minh thì đi tới, vẻ mặt kích động.
Thông qua nấc thang có thể leo lên đài cao, dường như một bước ngắn là có thể chạm tới lệnh bài. Thế nhưng lệnh bài kia được một tầng cấm pháp màu xám tro bao vây bảo vệ. Cấm pháp này hiển nhiên cao cấp hơn cấm pháp bình thường. Trên quang mạc màu xám phai nhạt, thỉnh thoảng có tự phù bay lên. Tự phù này có mấy phần tương tự như văn tự cổ quái trên lệnh bài lơ lửng giữa không trung kia.
Ba người Tần Hạo Hiên đi lên đài cao, hắn nhìn một hồi sau đó đưa mắt nhìn sư huynh Diệp Nhất Minh hỏi thăm. Diệp Nhất Minh nghiêm mặt lắc đầu, tiếc nuối lên tiếng:
- Ta cũng không biết chữ ở trên lệnh bài bài này. Hẳn nó là một loại văn tự cực kỳ viễn cổ. Chúng hợp thành từng cấm chế một, cấm chế trên lệnh bài này có hơn mấy trăm cái. Nếu hiểu được văn tự thì có thể phá tan cấm chế, nếu không biết vậy không có biện pháp nào rồi.
Tần Hạo Hiên gật gật đầu, tuy lệnh bài này xem ra thật không đơn giản, thế nhưng không phá nổi cấm chế đành lực bất tòng tâm vậy.
Diệp Nhất Minh thử nhặt một hòn đá ném tới cấm pháp ấy, cấm pháp quang mạc lóe lên một cái, quấn hòn đá thành tro bụi.
Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh âm thầm tặc lưỡi hít hà. Hình lúc này ở một bên yên lặng nhìn thật lâu, làm mặt tỉnh nói:
- Rất khó sao? Bổn tọa biết hết toàn bộ. Hơn nữa bổn tọa cũng có thể phá vỡ cấm pháp này.
Hình nói với Tần Hạo Hiên một cách nghiêm túc:
- Sau khi ta phá vỡ được nó thì lệnh bài thuộc về ta, như thế nào?