Tin tức Tần Hạo Hiên xuất miêu được lan truyền, không chỉ là Cửu trưởng lão và Sở trưởng lão kinh ngạc, những đệ tử khác cũng trợn mắt há mồm nhìn Tần Hạo Hiên.
Bọn họ có thể khẳng định là lúc nhập đạo sư huynh Bồ Hán Trung của Tần Hạo Hiên chết, hắn còn chưa đột phá Tiên Miêu cảnh, còn tưởng rằng cái chết của Bồ Hán Trung sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với tâm cảnh của hắn, nửa năm thậm chí một năm cũng không thể xuất phiến Tiên diệp thứ nhất. Nhưng thật không liệu đến Bồ Hán Trung vừa mới chết, hắn liền xuất miêu rồi.
Lúc này, mấy đệ tử đã sớm biết Tần Hạo Hiên xuất miêu liền lên tiếng:
- Không biết gì ư? Tần sư huynh đã xuất miêu từ ba ngày trước rồi.
- Xuất miêu từ ba ngày trước? Đây chẳng phải là ngày nhập đạo sư huynh Bồ Hán Trung của hắn chết đó sao?
- Trời ạ, hắn đúng thật là Nhược chủng sao? Nhìn hắn và nhập đạo sư huynh Bồ Hán Trung của hắn tình cảm thâm hậu như vậy, ta nghĩ tâm cảnh của hắn nhất định phải bị ảnh hưởng chứ. Thế mà hắn lại xuất miêu vào đúng ngày đó sao? Đạo tâm có bao nhiêu chắc chắn a.
- Đây là lực lượng của bi thống rồi?
- Thôi đi, đây là lực lượng Hành Khí tán của Từ Vũ. Ngươi không biết gì sao? Mỗi ngày Tần Hạo Hiên đều ăn Hành Khí tán do Từ Vũ luyện chế. Thật là xa xỉ lãng phí a.
- Bất kể như thế nào, Tần sư huynh ở trong mắt chúng ta đều thật bất khả tư nghị. Hắn luôn mang đến chúng ta niềm vui tại thời khắc mấu chốt, đánh chết Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp, dựa vào tư chất Nhược chủng nhập môn sáu tháng liền xuất miêu. Chậc chậc! Hắn thật là niềm kiêu ngạo của Nhược chủng chúng ta.
Các đệ tử nghị luận ầm ĩ, vài đệ tử tiên chủng đặc thù cũng có thái độ không giống nhau.
Gương mặt của Từ Vũ mang nụ cười dịu dàng, ánh mắt ôn nhu nhìn Tần Hạo Hiên. Hạo Hiên ca ca có thể có được ngày hôm nay, người khác tưởng rằng do công lao mình luyện chế Hành Khí tán, thật ra những Hành Khí tán này đều là Hạo Hiên ca ca tự tay luyện chế. Mình có thể có Tiên Miêu cảnh Bát diệp cũng không thể tách rời với sự ủng hộ vô tư của hắn.
Mộ Dung Siêu thì lạnh nhạt, bởi vì tuy Tần Hạo Hiên xuất miêu rồi, nhưng hắn xuất Tiên diệp là vô mạch Tiên diệp nát nhất, chênh lệch khá xa cùng tư chất Tiên diệp của mình, không đáng để quan tâm.
Lý Tĩnh nở nụ cười chúc mừng tới Tần Hạo Hiên, bên ngoài là vui mừng thay cho hắn, nhưng trong lòng như lộn xộn nhiều vị. Ngay cả một người Nhược chủng như Tần Hạo Hiên, hơn nữa tình cảm cùng nhập đạo sư huynh vừa mới chết rất tốt, còn tu luyện đến Tiên Miêu cảnh Nhất diệp. Chính hắn - một vô thượng Tử chủng vẫn còn dừng ở Tiên Miêu cảnh Ngũ diệp đỉnh phong, điều này làm cho hắn cảm giác trên mặt không ánh sáng. Hơn nữa Tần Hạo Hiên vẫn còn ở Xuất Miêu cảnh liền đánh chết Tu Tiên giả Tiên Miêu cảnh Thập Nhị diệp, sức chiến đấu thực tế mạnh hơn mình rất nhiều. Hắn tự nghĩ bản thân mình dốc hết toàn lực cũng không phải là đối thủ của Nghiêm Đông.
Trương Cuồng đứng ở phía trước hàng ngũ tân đệ tử, biểu hiện vô cùng lạnh nhạt. Hắn nhận thấy chuyện Tần Hạo Hiên có thể xuất miêu là một chuyện rất bình thường. Nếu như không xuất miêu ngược lại là không bình thường. Nhưng mặt hắn trầm như nước, không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ những gì.
Trương Dương sau khi nghe thấy Tần Hạo Hiên nói mình là Tiên Miêu cảnh Nhất diệp thì trừng mắt liếc hắn một cái tràn đầy sát ý, nhưng không thể làm gì được. Lần trước hắn đến Giám Yêu xử tố cáo Tần Hạo Hiên, vốn đã bị nhốt lại rồi, nhưng được sư phụ Cổ Vân Tử của mình giải cứu ra, còn cảnh cáo hắn sau này tuyệt đối không được ám toán Tần Hạo Hiên.
Theo Trương Dương, Tần Hạo Hiên không có hậu đài là Từ Vũ và Tuyền Cơ Tử đó sao? Từ Vũ mặc dù là vô thượng Tử chủng, nhưng trước mắt còn chưa thành khí hậu, mà Tuyền Cơ Tử thọ nguyên sắp hết không còn sống lâu nữa, Cổ Vân Tử báo cho hắn đừng hòng có chủ ý đánh Tần Hạo Hiên nữa, trong hắn âm thầm suy nghĩ “Ta không thể giết ngươi trong thủy phủ, nhưng nếu ngươi lọt vào tay ta, thế tất trói ngươi lại vơ vét tài sản Hành Khí tán của Từ Vũ mới được. Ngay cả ngươi một người Nhược chủng ăn Hành Khí tán mà cũng có thể xuất miêu trong thời gian ngắn ngủi như thế, nếu ta có được những Hành Khí tán này, chắc chắn sắp tới có thể sánh với Tử chủng rồi.
Sở trưởng lão trao phần thưởng Tần Hạo Hiên xuất diệp cho Diệp Nhất Minh, Diệp Nhất Minh đi tới trước mặt Tần Hạo Hiên, đưa năm mươi viên hạ tam phẩm linh thạch cho Tần Hạo Hiên và nói:
- Năm mươi lượng hạ tam phẩm linh thạch này vốn là của Hán Trung. Hắn đã mất, ta cũng không thể cầm vật của hắn.
Tần Hạo Hiên không đưa tay nhận, hắn ngắm nhìn đôi mắt trong suốt của Diệp Nhất Minh rồi nói:
- Diệp sư huynh, Bồ sư huynh để lại di thư cho đệ, sư huynh nói mỗi sư huynh đệ Tự Nhiên đường đều là thân nhân của đệ. Vậy đệ muốn biết sư huynh có coi Bồ sư huynh và đệ là người một nhà hay không?
Diệp Nhất Minh gật gật đầu, nói không chút do dự:
- Đương nhiên là người một nhà.
Tần Hạo Hiên cười cười, cầm năm mươi lượng hạ tam phẩm linh thạch trên tay Diệp Nhất Minh đặt trở vào túi nhỏ, hắn nói:
- Nếu vậy toàn bộ những linh thạch này là của sư huynh.
Diệp Nhất Minh ngẩn người, hắn không ngờ thái độ Tần Hạo Hiên kiên quyết như thế. Năm mươi lượng hạ tam phẩm linh thạch có thể nói là một năm thu nhập của mình, đối với Tần Hạo Hiên mới nhập môn lại một khoản tài phú không nhỏ:
- Tần sư đệ, năm mươi lượng linh thạch rất có ích đối với đệ.
Lời hắn còn chưa dứt, Tần Hạo Hiên nghiêm nghị cắt ngang, nói:
- Diệp sư huynh, nếu chúng ta đều là người một nhà, sư huynh đừng đưa lại linh thạch cho đệ. Đây là phần thưởng môn phái cấp cho nhập đạo sư huynh, Bồ sư huynh mất, ngài giao sư huynh đảm đương nhập đạo sư huynh của đệ, do đó sư huynh có tư cách nhận những linh thạch này. Nếu lại giao linh thạch cho đệ, coi như sư huynh không xem Bồ sư huynh và đệ trở thành người một nhà.
Diệp Nhất Minh thấy thái độ kiên quyết của Tần Hạo Hiên vì thế đành phải thôi, cất túi nhỏ linh thạch vào trong lòng ngực mình, nói:
- Vậy được rồi, sau nay nếu Tần sư đệ có cần, mời tới tìm ta là được.
Tần Hạo Hiên cười cười không nói gì.
Trong lúc hai người từ chối linh thạch cho nhau thì Từ Vũ và La Kim Hoa cũng đang nhún nhường lẫn nhau.
La Kim Hoa thầm mặc cả tính toán, dù sao Từ Vũ cũng là vô thượng Tử chủng, nếu không phải tư chất của nàng tuyệt hảo, cho dù là sư phụ tự mình lãnh đạo nhập đạo cũng không thể đạt đến cảnh giới Tiên Miêu cảnh Bát diệp, cho nên bốn lượng hạ nhị phẩm linh thạch nếu nhận lấy về mình toàn bộ thì rất ngại, hơn nữa nếu có biểu hiện quá tham tài sẽ làm mất ấn tượng trong lòng Từ Vũ, vậy coi như vì nhỏ mất lớn rồi.
- Từ sư muội, những linh thạch này là kết quả muội chăm chỉ tu luyện, tuy môn phái thưởng cho ta, nhưng vốn nên thuộc về muội. Hơn nữa cũng là nguyên nhân muội trời sanh Tử chủng, nếu như đổi lại ta chỉ đạo những người khác, cho dù đem hết tâm lực cũng không thể khiến cho người đó đạt đến Tiên Miêu cảnh Bát diệp trong ba tháng.