Thái Sơ

Chương 220: Cổ đường chủ chân thực nhiệt tình

Chương Trước Chương Tiếp

Trước tình huống cả hai người đều bế quan, muốn cứu người bị giam trong phòng quan sát Giám Yêu xử còn có hai biện pháp. Đầu tiên là có được phê chuẩn bảo đảm của tất cả đường chủ của năm đại đường, chỉ cần đường chủ năm đại đường đồng thời đồng ý thả người là được. Thứ nhì là tìm một đường chủ không có liên hệ cùng đương sự đến chứng thực rằng đương sự trong sạch. Nếu như chứng thực không có vấn đề vậy cũng có thể thả người.

Tuyền Cơ Tử thở dài, ở chỗ này cũng không có biện pháp nói Tự Nhiên đường mình ủng hộ Tần Hạo Hiên. Loại chuyện như vậy lén làm có thể, mọi người trong lòng cũng tự hiểu như vậy cũng không có vấn đề gì, nhưng không thể thật sự nói ra, nếu không chính là làm hư quy củ rồi.

Tuyền Cơ Tử ăn phải đinh mềm, bất đắc dĩ đành phải rời đi, chuẩn bị tìm những đường chủ đường khác để bọn họ hỗ trợ thả người. Dù sao bất kỳ một đường chủ nào của bốn đại đường kia cũng đều có đệ tử của mình vào lao, cần phải tuân thủ quy củ.

Bởi vì... nơi này là... .

Lúc này Từ Vũ cũng tới, vừa vặn đụng phải Tuyền Cơ Tử đang muốn rời đi.

- Đệ tử Từ Vũ tham kiến đường chủ.

Từ Vũ hành lễ rất cung kính, cảm kích nhìn Tuyền Cơ Tử nói:

- Cám ơn ngài đã tới thăm Hạo Hiên ca ca.

Tuyền Cơ Tử cũng từng nghe Bồ Hán Trung nhiều lần nhắc tới Từ Vũ, nhìn thái độ biết điều của nàng, lúc này hiền hòa cười nói:

- Giám Yêu xử quy củ rất nghiêm, ta phải đi tìm mấy vị đường chủ khác hỗ trợ, ngươi muốn thăm Tần Hạo Hiên à?

Từ Vũ gật gật đầu, nàng đã sớm nghe nói người Giám Yêu xử không thông tình cảm và thể diện, đang lo như thế nào mới có thể gặp được Tần Hạo Hiên.

Tuyền Cơ Tử cười nhạt một cái, gọi một vị đệ tử xuất thân Tự Nhiên đường đến, bảo hắn dẫn Từ Vũ đi gặp Tần Hạo Hiên. Tuy Tuyền Cơ Tử không có biện pháp bảo bọn họ thả người, thế nhưng đủ tư cách bảo một người đi thăm hỏi. Tiền Quang chỉ có thể giương mắt nhìn.

- Hạo Hiên ca ca.

Từ Vũ đi vào phòng quan sát vừa ẩm vừa ướt, mùi nấm mốc hôi thối xông vào mũi, không khỏi nhíu mày:

- Ca ca cầm Hành Khí tán này, không biết ca phải nhốt bao lâu, chờ những cái này dùng hết rồi muội sẽ mang đến tặng tiếp.

Từ Vũ lấy ra mười bao Hành Khí tán đưa cho Tần Hại Hiên, sau đó nói với hắn:

- Ca ca yên tâm, muội đi van cầu La Kim Hoa, nhờ nàng mời sư phụ tới cứu ca ca.

Tần Hạo Hiên mỉm cười lắc đầu, nói:

- Không cần, đã có số Hành Khí tán này, ta ở đây tu luyện mười ngày. Hoàn cảnh nơi đây tuy thiếu thốn một chút nhưng Tu Tiên giả chúng ta nào kiêng kỵ tới những chuyện đó chi nhiều. Hơn nữa ta ở đây một mình thanh tĩnh, có thể an tâm tu luyện, coi như bế quan đi.

Tần Hạo Hiên dừng một chút, lại tiếp:

- Bồ sư huynh thương thế không ổn, muội trở về giúp ta chiếu cố huynh ấy cho thật tốt, bảo huynh ấy đừng lo lắng cho ta. Ta nán lại đây một thời gian để bọn họ tra xét cho rõ ràng, tránh sau này ba ngày hai lượt tới tìm ta phiền toái, ta không thể chịu nổi a.

Đứng ở ngoài cửa giám thị, đám người Tiền Quang thấy Từ Vũ lấy ra Hành Khí tán thì ánh mắt lộ ra hào quang nóng cháy. Bọn họ sớm nghe nói qua Từ Vũ luyện chế Hành Khí tán, đáng tiếc không có cơ hội có được một bao. Nhưng Tần Hạo Hiên một lần có được mười bao, làm sao không khiến cho bọn họ ghen tỵ?

Cổ Vân Tử ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ lim khắc hoa vẽ mắt rồng tại sảnh chính của Điểm Tinh các, sắc mặt âm úc khó coi, đây là dấu hiệu báo trước khi hắn giận dữ.

Tiền Quang và vài tên đệ tử Giám Yêu xử xuất thân từ Cổ Vân đường đứng giữa chính sảnh, thận trọng, thở cũng không dám thở mạnh.

Trong lúc bọn họ suy đoán vì sao đường chủ lên cơn tức giận, Cổ Vân Tử bỗng nhiên xông lên tới trước Tiền Quang, hung hăng tát mấy cái vào mặt hắn, chỉ thấy khóe miệng của Tiền Quang lập tức chảy máu ròng ròng.

Tiền Quang bị đánh làm gì còn ngạo khí như trước mặt những đệ tử khác, cái đầu rũ cụp xuống, sợ lại chọc giận tới Cổ Vân Tử nữa.

Đánh Tiền Quang xong, Cổ Vân Tử vẫn không dừng tay. Y đi tới trước mặt những đệ tử khác, thưởng cho mỗi người hai cái bạt tai. Sau khi đánh xong, Cổ Vân Tử đặt mông ngồi xuống ghế gỗ lim khắc hoa, ánh mắt sắc bén quét qua bọn họ, hung hăng trách mắng:

- Thật mất mặt! Các ngươi cứ tiếp tục làm mất mặt bổn tọa ở bên ngoài nữa đi.

- Tên Nghiêm Đông không nổ lực phấn đấu, khi dễ Tự Nhiên đường đã rất mất mặt rồi. Các ngươi còn làm náo nhiệt thêm, còn ngại Cổ Vân đường chúng ta chưa đủ mất mặt hay sao? Nửa năm sau đánh bại toàn bộ Tự Nhiên đường, Cổ Vân đường chúng ta dùng thủ đoạn gần như hạ lưu này để trả thù một tân nhân đệ tử? Các ngươi không cảm thấy xấu hổ ư? Bổn tọa cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn người.

Cổ Vân Tử ngoài miệng cáu kỉnh lên án mạnh mẽ, trong lòng cũng quả thật hận đến cực điểm “Mấy tên này thiếu chút nữa làm hư mất đại sự của lão tử. Nếu như kiểm tra ra Tần Hạo Hiên trở nên lợi hại như vậy là do ăn hết Hủ Thực đan của ta đưa đến, thật sự sẽ bị bọn nhóc con các ngươi hại chết rồi a. Lấy Tần Hạo Hiên để luyện thi binh, loại chuyện này là đại sự phạm vào kiêng kỵ. Đừng nói hiện tại Tự Nhiên đường đỡ lưng cho hắn, đến lúc đó Tự Nhiên đường sẽ bắt đầu náo loạn, ta sẽ có phiền toái lớn. Ngay cả không có Tự Nhiên đường đỡ lưng, ngay cả ta là đường chủ Cổ Vân đường, Hoàng Long chưởng giáo cũng không dung thứ cho ta được. Ta bị nhốt vào trong Kiệt ngục, trừng phạt thấp nhất cũng là trọn đời không được siêu thoát.

Mấy người Tiền Quang liên tục xưng dạ, đua nhau nhận sai, lúc này sắc mặt Cổ Vân Tử mới hòa hoãn đi một chút, nói:

- Đi tới Giám Yêu xử, bổn tọa muốn đích thân kiểm tra Tần Hạo Hiên.

- Vâng, đường chủ lòng dạ rộng lớn, đệ tử ghi nhớ giáo hối của ngày hôm nay.

Đám người Tiền Quang vừa vuốt mông ngựa, vừa đi trước dẫn đường, âm thầm suy nghĩ “Tần Hạo Hiên đánh chết Nghiêm Đông, khiến cho Cổ Vân đường mất mặt rất lớn. Đường chủ luôn luôn bao che khuyết điểm, lần này ngoài miệng nói dễ nghe nhưng muốn đích thân đi kiểm tra Tần Hạo Hiên, chỉ sợ Tần Hạo Hiên dữ nhiều lành ít.

Đi tới phòng quan sát Giám Yêu xử nhốt Tần Hạo Hiên, Cổ Vân Tử làm bộ như không nhận ra Tần Hạo Hiên, bỗng nhiên phát ra một đạo linh lực rót vào trong cơ thể Tần Hạo Hiên, làm động tác như đang kiểm tra một phen, sau một lúc lâu thì lui ra ngoài, nói cùng các đệ tử Giám Yêu xử:

- Trải qua bổn tọa thận trọng kiểm tra, trong cơ thể Tần Hạo Hiên không có yêu ma. Hắn trong sạch đấy.

Dứt lời, y ký một tấm phê chuẩn rồi nói:

- Hiện tại thả người lập tức đi. Ngày sau không được nghi thần nghi quỷ, làm ảnh hưởng đến sự hòa thuận trong tông môn.

Tiền Quang và nhiều vị đệ tử Cổ Vân Tử ngạc nhiên không thôi, âm thầm suy nghĩ “Vì sao đường chủ thay đổi tính tình, trước kia ngài vốn không phải như thế. Với cá tính bao che khuyết điểm của mình, nếu không vu hãm hắn bị yêu ma phụ thể thì cũng không tha cho hắn rời đi một cách dễ dàng như vậy a.

Chuyện này vốn xuất phát từ đám người Tiền Quang của Cổ Vân đường kiên quyết muốn xét xử, hiện tại đường chủ Cổ Vân đường đã đích thân kiểm tra nói không thành vấn đề, ai còn dám nói Tần Hạo Hiên có vấn đề mà không thả người?

Về tới Linh Điền cốc, tin tức truyền ra Cổ Vân Tử đích thân kiểm tra chứng minh Tần Hạo Hiên không có vấn đề, hơn nữa còn thêm mấy phần sắc thái thần bí, án theo lý thuyết Cổ Vân Tử gây khó khăn cho Tần Hạo Hiên, vì sao làm chủ thả đi chứ? Mọi người đua nhau suy đoán Tần Hạo Hiên có thể ra khỏi Giám Yêu xử nhanh như vậy, mặc dù không rõ lắm rốt cuộc là có nội tình gì, nhưng khẳng định là không đơn giản.

Từ nay về sau, Linh Điền cốc không ai dám trêu chọc Tần Hạo Hiên nữa.

Sau khi Tần Hạo Hiên trở về từ Giám Yêu xử thì càng ru rú ở trong nhà, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện chính là trợ giúp Bồ Hán Trung trị thương.

Bồ Hán Trung thường hay ho khan, sau một lần bị thương càng có vẻ mất tinh thần, tóc hoa râm trong vòng mấy ngày đã đổi trắng toàn bộ, thân thể cũng nhanh chóng già nua với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Hắn vốn đang ở tuổi trung niên, hiện tại lại tựa như một lão đầu tám mươi tuổi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thời gian một tháng cuối cùng đã sắp qua, còn ba ngày chính là cửa ải cuối cùng nhập tiên đạo - Nhập Thủy phủ.

Sáng sớm ngày hôm đó, Bồ Hán Trung nhìn Tần Hạo Hiên bằng ánh mắt càng thêm u buồn, dặn dò:

- Tần sư đệ, còn ba ngày chính là thời gian Nhập Thủy phủ. Sư đệ nên dốc sức tu luyện, nếu có thể đột phá đến Tiên Miêu cảnh Nhất diệp trong ba ngày này thật không còn gì tốt hơn. Sau khi nhập tiên đạo còn nhập Hồng Trần tu hành. Nhập Hồng Trần có thể sẽ không có chuyện gì, cũng có thể sẽ gặp hung hiểm, sư đệ nhất định phải nỗ lực tu luyện tăng cao tu vi. Nhất định phải nhớ kỹ, tại Tu Tiên giới chỉ có thực lực mới là gốc rễ an tâm lập mệnh, chỉ có đột phá cảnh giới mới có thể thu được thọ nguyên. Thọ nguyên đủ dài là căn bản của Tu Tiên giả.

Tuy kỳ quái tại sao Bồ Hán Trung lại nói những lời lẽ như bình thường, nhưng Tần Hạo Hiên vẫn nghiêm túc gật đầu.

- Nhớ kỹ, nếu như ngày nào đó ta mất đi, nhất định đệ phải chống đỡ Tự Nhiên đường, chiếu cố các sư huynh đệ Tự Nhiên đường cho tốt, để bọn họ ít bị khi dễ và chèn ép. Nếu có cơ hội, cũng tìm chút nguyên linh dược cho sư phụ lão nhân gia tăng trưởng thọ nguyên.

Nghe Bồ Hán Trung nói những lời này, Tần Hạo Hiên cảm thấy không được thoải mái lắm, một dự cảm bất tường nảy sinh, nhưng vẫn rất nghiêm túc đáp lại:

- Bồ sư huynh yên tâm, sư đệ nhớ kỹ rồi.

- Thôi được rồi, bắt đầu tu luyện đi. Sư huynh phải chữa thương.

Bồ Hán Trung dứt lời liền bày tư thế tĩnh tọa, ngũ tâm triều thiên, bắt đầu vận khí.

Bồ Hán Trung bắt đầu ngồi xong, Tần Hạo Hiên cũng tranh thủ thời gian, vứt bỏ tạp niệm trong lòng và nhập định tu luyện.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️