Thái Sơ

Chương 151: Trong thủ nguyên có nhà vàng

Chương Trước Chương Tiếp

Tần Hạo Hiên gật đầu, thuật Thủ Nguyên giống như thuật pháp khác tùy theo số lần sử dụng tăng nhiều, tích lũy kinh nghiệm, tăng mạnh cảm ngộ mà thi triển thuật pháp phát huy uy lực hoặc tác dụng cao lên. Tu tiên giả chia chúng ra bảy đẳng cấp, chỉ cần nắm giữ và sử dụng được thuật pháp là cấp một, nhưng muốn luyện mức độ quen tay đến cấp hai hay cao hơn trừ điều kiện chủ yếu chăm chỉ ra còn có nhân tố tư chất, ngộ tính. Nhưng tu luyện thuật Thủ Nguyên là có thể luyện thần thức, đây là niềm vui bất ngờ.

- Luyện thuật Thủ Nguyên đến độ cao thâm thì có thể chiết xuất ra nhiều đan dược cao cấp sao?

Bồ Hán Trung ho khục khặc, cười gượng:

- Về mặt lý luận là vậy nhưng thật ra không thể.

Tần Hạo Hiên kinh ngạc hỏi:

- Nếu có thể lấy ra tàn đan sơ cấp thì tại sao không thể chiết xuất tàn đan cao cấp?

- Thuật Thủ Nguyên là thuật pháp tự sáng tạo của Tự Nhiên Đường chúng ta, vì hạn chế tư chất, ngộ tính, thần thức nên bây giờ chưa ai tu luyện đến mức chiết xuất ra đan dược cao cấp. Hiện giờ trình độ thuật Thủ Nguyên cao nhất là sư tôn, nhưng vì hạn chế các nhân tố như thần thức, lão nhân gia chỉ luyện đến tam giai, thuật Thủ Nguyên cao cấp hơn thuật pháp tiến giai chỉ có trong mặt lý luận, cần nhiều thần thức suy đoán nó có chính xác không. Trong Tự Nhiên Đường chúng ta không có ai đến trình độ thần thức đó.

Tần Hạo Hiên không quá vừa lòng với giải thích của Bồ Hán Trung. Tuy thuật pháp này là Tự Nhiên Đường tự sáng tạo, trong Tự Nhiên Đường không có tu tiên giả Tiên Anh Đạo Cốt cảnh nhưng trong môn phái có hai vị. Công pháp tốt như thuật Thủ Nguyên lẽ ra họ sẽ hỗ trợ hoàn thiện.

Tần Hạo Hiên nghi hoặc hỏi:

- Thuật pháp tốt như thuật Thủ Nguyên, trong môn phái có mấy lão tổ tông là Tiên Anh Đạo Cốt cảnh tại sao bọn họ không tu luyện? Nếu họ tu luyện chẳng phải là có thể chỉnh sửa thuật pháp tốt này càng hoàn mỹ hơn?

Bồ Hán Trung lắc đầu nói:

- Không phải ai cũng có thể tu luyện thuật Thủ Nguyên. Bản chất của thuật Thủ Nguyên là cộng minh kẻ yếu, phế đan là tàn phế trong đan dược thành phẩm, những nhược chủng chúng ta là tàn phế so với những tiên chủng tràn đầy, đặc biệt. Lợi dụng thần thức làm cây cầu kết nối hơi thở kẻ yếu trong người chúng ta với hơi thở trong tàn đan, sinh ra cộng minh kỳ diệu. Những tiên chủng tràn đầy, tiên chủng đặc biệt dù tư chất tốt cỡ nào cũng không thể sinh ra cộng minh với phế đan, vậy dù có thần thức mạnh đến đâu họ cũng không cách nào tinh luyện ra dược liệu hữu dụng trong phế đan.

Trong khi hai người nói chuyện phòng bên cạnh vang tiếng nổ trầm đục, mùi khét bay ra.

Có tiếng chửi thề:

- Bà nội nó, xui chết!

Đây là phòng của đệ tử cắm rễ tên Lỗ Trấn. Sư huynh Nhập Đạo Cao Sâm đang dạy Lỗ Trấn cách luyện đan, kết quả không luyện thành ngược lại nổ lô. Sư huynh Nhập Đạo đến từ bốn đại đường hơi chật vật cầm phế đan đi hướng Tần Hạo Hiên.

Lỗ Trấn cẩn thận hỏi Cao Sâm:

- Cao sư huynh cầm viên phế đan đi làm chi?

Mới rồi nổ lô mặt Cao Sâm âm trầm xám xịt.

Cao Sâm không kiên nhẫn trả lời, bĩu môi hướng Bồ Hán Trung:

- Bán phế đan! Sau này ngươi luyện phế đan đừng ném, người của Tự Nhiên Đường chuyên thu phế đan.

Cao Sâm đến trước mặt Bồ Hán Trung, đưa phế đan cho gã:

- Ngươi thu viên phế đan này không?

Bồ Hán Trung nhận lấy phế đan, nghiên cứu kỹ trong ánh mắt hơi coi thường của Cao Sâm. Bồ Hán Trung nhìn, ngửi, lẩm bẩm phân biệt vài loại dược tính bị luyện phế, vài loại dược tính còn dùng được.

Nửa ngày sau Bồ Hán Trung ngước lên nhìn Cao Sâm, nói:

- Viên Đức Thể Đan này tổng cộng bỏ vào sáu loại linh dược, giờ đã luyện phế ba loại, ta ra giá hai ngàn cân bắp ngô nhất giai.

Cao Sâm cười khẩy nói:

- Ngươi nhìn rõ ràng, sáu loại dược liệu này loại nào cũng không chỉ đáng giá hai ngàn cân bắp ngô nhất giai.

- Ngươi muốn bao nhiêu cân?

Cao Sâm không khách sáo thét giá trên trời:

- Một vạn cân bắp ngô nhất giai!

Một vạn cân bắp ngô nhất giai đủ đổi một viên Đắc Thể Đan hoàn chỉnh. Cao Sâm kêu giá cao không chút chân thành một là vì chờ Bồ Hán Trung trả tiền, hai là coi thường người Tự Nhiên Đường nên muốn đùa giỡn.

Bồ Hán Trung không giận, thản nhiên nói:

- Hai ngàn cân bắp ngô nhất giai.

Cao Sâm thấy bộ dáng người làm ăn ung dung không e ngại vinh nhục của Bồ Hán Trung thì không hứng thú chọc ghẹo, nói:

- Tám ngàn cân bắp ngô nhất giai.

Bồ Hán Trung không nói nữa, đặt phế đan trong lòng bàn tay đưa hướng Cao Sâm, ý là nếu không đồng ý thì lấy đan về.

Cao Sâm chửi thầm:

- Xui xẻo, bảy ngàn cân bắp ngô nhất giai!

- Sáu ngàn cân bắp ngô nhất giai.

- Bốn ngàn cân bắp ngô nhất giai.

- Ba ngàn cân bắp ngô nhất giai . . . ít hơn nữa ta không bán!

Giọng Cao Sâm đã sắp đến bờ nổi khùng nhưng Bồ Hán Trung không dao động, ánh mắt thản nhiên lạnh nhạt nhìn Cao Sâm.

Bồ Hán Trung nói:

- Hai ngàn năm trăm cân bắp ngô nhất giai, không bán thì lấy về đi, khụ khụ.

Cao Sâm nhìn viên phế đan đen thui như cục đá trong tay Bồ Hán Trung, bực bội nói:

- Được rồi!

Đan đã phế, vớt được chút nào hay chút ấy.

Giao dịch xong, hai bên kiểm kê rồi Cao Sâm mặt đen như mực bỏ đi, tiếp tục chuẩn bị linh dược luyện chế đan mới.

Lỗ Trấn vẻ mặt khó hiểu hỏi:

- Cao sư huynh, người Tự Nhiên Đường thu phế đan làm gì?

Cao Sâm hừ lạnh một tiếng, biểu tình khó chịu giải thích:

- Đệ tử của Tự Nhiên Đường không chỉ trình độ tu vi rất kém còn chuyên thu đồ bỏ chúng ta không cần. Sau này ngươi có đan nào luyện phế, phù hay pháp khí chế hỏng có thể bán cho họ. Bọn họ ra giá rất thấp nhưng ít nhất vớt vát lại giá gốc. Tự Nhiên Đường là đường đồ bỏ, phế đan, phế khí, phế phù là bảo bối với họ. Họ có thể chiết xuất từ đống đồ bỏ này rồi tái chế thành đan dược, pháp khí, linh phù mới.

- Tại sao chúng ta không tự mình chiết xuất mà để họ nhặt lợi?

Cao Sâm rẻ rúng cười khẩy nói:

- Thuật pháp chiết xuất phế đan là Tự Nhiên Đường tự sáng tạo, chúng ta chưa luyện cũng khinh thường luyện nó. Chiết xuất một viên phế đan quá lãng phí thời gian với chúng ta, bọn họ vì quá phế, không phân phối được tài nguyên nên chỉ có thể làm như vậy. Đường đồ bỏ, đệ tử đồ bỏ đã định trước không làm ra cái ôn gì, bọn họ ít người, thiếu tài nguyên, tư chất kém, tự biết không có hy vọng tu tiên nên lo nghiên cứu mấy cái thứ oai môn tà đạo.

Lỗ Trấn hiểu ra gật đầu nói:

- Ồ!

Lỗ Trấn ánh mắt miệt thị liếc Tần Hạo Hiên chọn Bồ Hán Trung là sư huynh Nhập Đạo.

Hai người nói chuyện không lớn tiếng nhưng Tần Hạo Hiên tu luyện đạo tâm chủng ma nên ngũ cảm rất nhạy, nghe rõ từng chữ đoạn đối thoại. Tần Hạo Hiên không thấy bi ai ngược lại rất vui mừng vì mình chọn đúng người, theo đúng đường. Đối với tu tiên giả mỗi một phần tài nguyên tu tiên là đáng quý, người thông minh sẽ lợi dụng tốt, sáng tạo ra giá trị lớn nhất.

Tần Hạo Hiên rất vui, hắn chẳng những chọn đúng Tự Nhiên Đường còn vì mình nhặt được phế đan trong Tuyệt Tiên Độc Cốc không vứt chúng nó, sắp trở thành bảo bối rồi.

Một viên đan dược cấp thấp có công hiệu, những phế đan cao cấp tìm được trong Tuyệt Tiên Độc Cốc nếu có thể tinh luyện ra một ít dược tính hữu dụng thì chẳng phải là càng có ích? Nhưng với điều kiện là thuật Thủ Nguyên của hắn đủ trình độ lấy ra phế đan từ Tuyệt Tiên Độc Cốc.

Tần Hạo Hiên vui vẻ lắng nghe Bồ Hán Trung giảng giải cách phân tích phế đan, truyền dạy cho thuật Thủ Nguyên. Không biết rằng Từ Vũ thầm sốt ruột Tần Hạo Hiên không chăm học hỏi. Đệ tử cắm rễ khác được sư huynh Nhập Đạo chỉ điểm đã có hai người nảy mầm, còn Tần Hạo Hiên mười ngày qua tu vi giậm chân tại chỗ.

Mộ Dung Siêu thấy tu vi của Tần Hạo Hiên trì trệ thì cảm xúc trong lòng phức tạp, thấy lo cho tốc độ tu luyện của bằng hữu, vừa mừng thầm. Vì mười ngày nay Mộ Dung Siêu học tập đã có dấu hiệu mọc lá, chứng minh gã sắp vượt qua Tần Hạo Hiên.

Trong suy nghĩ của Mộ Dung Siêu chỉ cần gã bỏ xa Tần Hạo Hiên là có cơ hội chiếm lấy trái tim Từ Vũ.

***

Thuật Thủ Nguyên là nguyên lý dùng thần thức phân biệt vật, phân biệt ra dược lực hữu dụng trong phế đan, nhờ mấy công cụ như đan lô, hỏa lô rút tinh hoa dược lực trong phế đan ra đựng vào bình ngọc làm lạnh, lấy ra tinh hoa dược vật dùng vào việc luyện chế đan dược hoặc thuật Thủ Nguyên.

Về phòng, Bồ Hán Trung dạy thuật Thủ Nguyên cho Tần Hạo Hiên, gã lấy ra đan lô tinh trí to cỡ nắm tay người lớn, mười bình ngọc to cỡ bình rượu.

Đan lô nhỏ này khác với đan lô khác ở chỗ đáy lô có cái miệng bình nhỏ, trông như ấm trà. Chỉ khác miệng bình trà nằm nửa trên bình, còn nó đặt ở đáy lò.

Bồ Hán Trung đốt hỏa lô, bỏ phế đan vào đan lô, cẩn thận khống chế lửa lớn nhỏ, đưa thần thức yếu ớt vào tàn đan. Tần Hạo Hiên cảm giác rõ ràng thần thức yếu ớt trong đầu Bồ Hán Trung vụt qua bám vào tàn đan.

Bồ Hán Trung hết sức chăm chú nhìn tàn đan, cau mày, tập trung tinh thần dùng thần thức thể ngộ, phân tích dược tính của tàn đan. Ngón trỏ và ngón giữa tay phải thành kiếm chỉ bắn ra linh lực tinh thuần điều khiển hỏa lô, kiếm chỉ lên xuống biên độ rất nhỏ, hỏa lô thay đổi lúc lớn lúc nhỏ theo.

Tàn đan trong đan lô bị lửa nướng dần nóng lên, mắt Bồ Hán Trung lóe tia sáng. Phế đan rung nhẹ trong đan lô, đây là biểu hiện gã đã cộng minh với phế đan.

Bồ Hán Trung vừa theo dõi phế đan tay trái khều cơ quan nhỏ trên đan lô, tay trái xoay, phế đan trong đan lô xoay theo, tay kia điều chỉnh lửa lớn nhỏ. Chốc lát sau viên phế đan hòa tan, Bồ Hán Trung lộ nét mặt vui mừng nhanh chóng lấy một bình ngọc ra đặt ở miệng bình dưới đít đan lô. Một chất dịch dính đặc tỏa mùi linh dược chảy ra, trắng như sữa bò. Tàn đan to cỡ long nhãn sau khi bị chiết xuất luyện ra nửa bình tinh hoa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 74%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️