Tần Hạo Hiên cảm giác được Trương Cuồng thay đổi, thiếu niên cùng thôn cùng nhau lớn lên trở nên đáng sợ hơn, tu vi thua xa Bất Tử Vu Ma trong Tuyệt Tiên Độc Cốc nhưng về khí thế tạo áp lực còn hơn lão ma đầu không biết sống bao nhiêu năm, khiến người khó chịu.
Tần Hạo Hiên hít sâu ổn định tâm thần, nói:
- Trương sư đệ mau theo Hoàng Long Chân Nhân đi Hoàng Đế Phong xem thân thể mình, rớt xuống vách núi có lẽ đập trúng đầu bị hỏng não rồi, đi nói lời như vậy.
Tần Hạo Hiên nói chuyện không làm Trương Cuồng tức giận, ánh mắt hờ hững quét qua mặt hắn như muốn khắc ghi từng đường nét trong óc mình.
Trương Cuồng nói:
- Ta không chết, đã nghĩ thông, nên ngươi cũng phải sống tốt. Chờ ngày cuối cùng của ba tháng Nhập Tiên Đạo, sau khi vào thủy phủ ta sẽ tự tay giết ngươi! Trước đó ngươi phải sống cho ta, chờ ta đến nghiền áp ngươi!
Trương Cuồng nói xong xoay người đi hướng Hoàng Long Chân Nhân, thấy sắc mặt chưởng giáo lạnh băng khó xem.
Một tử chủng! Dù là tử chủng cũng không thể tuyên bố tàn hại đồng môn khác trước mặt chưởng giáo.
Hoàng Long im lặng nửa ngày sau đó nói:
- Ta nghĩ ngươi thật sự bị té hỏng đầu, theo ta về Hoàng Đế Phong, nếu kiểm tra ra thân thể của ngươi khỏe mạnh, lời ngươi vừa nói đã vượt mức, sẽ chịu khổ Huyền Băng Động.
Trước ánh mắt uy nghiêm của Hoàng Long, Trương Cuồng cúi đầu im lặng. Nguyên Thái Sơ này Trương Cuồng chỉ phục chưởng giáo, lần trước bị chưởng giáo kêu đi giáo dục một trận khiến tầm mắt, lòng dạ của gã rộng mở. Đối với Trương Cuồng thì chưởng giáo như phụ mẫu của gã, khiến gã khó sinh ra ý nghĩ chống đối.
Hoàng Long nói trước mặt mọi người:
- Ngươi là tử chủng, phải bảo vệ một gốc cây ngọn cỏ trong Thái Sơ, huống chi là đồng môn? Không được nói lời như giết đồng môn nữa, càng không được nghĩ đến nó. Tử chủng cũng là đệ tử Thái Sơ, quy định của Thái Sơ bình đẳng với bất cứ ai. Nếu ngươi thật sự giết hắn, dù có là tử chủng thì bổn tọa cũng giết!
Trương Cuồng gật đầu vâng dạ nhưng trong bụng khư khư theo ý mình. Gã sẽ bảo vệ một gốc cây ngọn cỏ trong Thái Sơ, đồng môn sư huynh đệ, thậm chí là trưởng bối, nhưng trong đó không bao gồm Tần Hạo Hiên.
Hoàng Long phất ống tay áo dài:
- Đi theo ta!
Linh pháp cuốn lấy Trương Cuồng, hai người hóa thành luồng sáng đỏ biến mất trong Linh Điền Cốc.
Tần Hạo Hiên nhớ lại bộ dạng của Trương Cuồng khi nói chuyện, càng cảm thấy gã trở nên sâu không lường được, khác hẳn lúc trước. Ngày cuối cùng trong ba tháng Nhập Tiên Đạo, đi vào thủy phủ?
Tại sao Trương Cuồng nhắc đến thủy phủ? Không lẽ trước khi vào thủy phủ có thể đánh thắng được hắn? Trong thủy phủ có cái gì? Hay Trương Cuồng có kỳ ngộ khác nhưng không nói ra? Nhưng xem bộ dạng lúc trước của Trương Cuồng hình như không nói dối câu nào, không gặp kỳ ngộ ghê gớm gì dưới vực.
Những thắc mắc xoay quanh trong đầu Tần Hạo Hiên, nhưng hắn không suy nghĩ quá nhiều.
Chờ đám đông giải tán Bồ Hán Trung nói với hắn:
- Ngươi đừng để bụng lời uy hiếp của Trương Cuồng, hãy cố gắng tu luyện tăng cao tu vi mới là then chốt đứng vững. Tục ngữ nói không luyện đan không tu tiên, tuy bây giờ ngươi chưa thể luyện đan nhưng ta sẽ dạy ngươi chế tạo dược tán.
Tần Hạo Hiên gật đầu, lúc trước Bồ Hán Trung đã nhắc đến dược tán, điểm khác nhau giữa dược tán và đan dược ở chỗ đan dược giữ dược lực, linh khí tốt hơn, dược tán thì sẽ xói mòn dược lực của nguyên vật liệu. Nhưng chế tạo đan dược cần có đan phương, khó tạo ra, cần nhiều tài liệu, yêu cầu với người luyện đan cao.
Dược tán thì đơn giản hơn nhiều, là thuốc hay cho tu tiên giả mới vào tu tiên luyện tập, tăng cao thực lực.
Một tu tiên giả không có thực lực luyện chế đan dược, không có linh thạch mua đan dược, muốn tăng nhanh thực lực vậy uống dược tán là cách tốt nhất.
Tần Hạo Hiên đang định cùng Bồ Hán Trung rời đi, tìm một chỗ yên lặng học cách làm dược tán.
Chợt một đệ tử cắm rễ có năm mẫu điền đi tới, nịnh nọt nói với Tần Hạo Hiên:
- Tần sư huynh, còn hai ngày nữa là sư huynh cày đất xong, sau khi cày rồi gieo hạt, chỉ cần mấy con khỉ gánh nước là đủ. Nếu Tần sư huynh không có việc khác cần dùng thì cho ta mượn mấy con khỉ cày ruộng đi!
Đệ tử này là người của trận doanh Từ Vũ. Những đệ tử không tự tin cắm rễ đều đi làm tùy tùng cho mấy đệ tử tử chủng, ngay cả hôi chủng như Mộ Dung Siêu cũng không chiêu được tùy tùng, càng đừng nói đệ tử nhược chủng hoàn toàn dựa vào sự cố gắng của bản thân mới cắm rễ như gã.
Mấy ngày nay gã liều mạng làm cỏ cày đất, nhưng năm mẫu đất nói ít thật không ít, cần cù vất vả cày cấy ba ngày sau gã còn một khối nhỏ chưa khai khẩn. Đào đất xong còn phải bón phân tưới nước, lượng công trình rất lớn.
Tu tiên giả, đặc biệt là tu tiên giả sơ cấp như gã độ cứng thân thể rất bình thường, mỗi ngày làm ruộng xong đã là mặt trời lặn phía tây, mệt đến mức chỉ muốn nằm trên giường nghỉ ngơi, làm gì còn thời gian tu luyện?
Gã dựa vào sự cần mẫn, nghị lực mới thành tích như bây giờ, chuyện này làm gã rất đau đầu. Gã cũng muốn tìm mấy con Đại Lực Viên Hầu làm việc cho mình, nhưng mới nói với sư huynh Nhập Đạo đã bị sư huynh xuất thân từ bốn đại đường, tự cho mình rất cao hết sức khuyên nhủ. Sư huynh Nhập Đạo khinh thường làm chuyện đó.
Tuy sư huynh Nhập Đạo coi thường đi bắt Đại Lực Viên Hầu, nhưng nói với gã là nếu Tần Hạo Hiên đồng ý cho mượn khỉ làm việc thì không sao, vì vậy gã đến đây.
Tần Hạo Hiên trầm ngâm giây lát, không tỏ ý kiến. Nếu cho tiền lệ mượn khỉ thì sau này sẽ có người đến mượn mãi.
Thấy vẻ mặt khó xử, đệ tử óc lóe tia sáng nói:
- Hay là vậy đi Tần sư huynh, chỉ cần làm xong việc trong ruộng của sư huynh, khi rảnh cho ta mượn khỉ cày ruộng tưới nước thì ta sẽ chia hai phần thu hoạch trong ruộng cho sư huynh!
Tần Hạo Hiên ngẫm nghĩ thấy cách này được, dù sao có Tiểu Kim chỉ huy, mười mẫu đất của hắn không bao lâu làm xong. Để Tiểu Kim rút thời gian rảnh cày giúp gã, tưới chút nước đã được hai phần thu hoạch thì cớ sao không làm?
Vì vậy Tần Hạo Hiên gật đầu đồng ý.
Có người thính tai nghe có người thành công mượn khỉ thì phát thèm, vội chạy lên tỏ vẻ đồng ý lấy ra hai phần thu hoạch, xin Tần Hạo Hiên phái mấy con khỉ giúp họ làm việc.
Có thù lao hai phần thu hoạch vừa không phải tự mình làm việc, Tần Hạo Hiên rất rộng rãi đồng ý:
- Được, chờ cày xong ruộng của ta, gieo hạt tưới nước rồi ta khiến Tiểu Kim mang khỉ đi hỗ trợ cho các ngươi.
Tần Hạo Hiên phớt lờ ánh mắt ai oán của Tiểu Kim, vỗ đầu lông xù:
- Chăm chỉ làm việc, sau đó sẽ thưởng cho ngươi một túi quả khô Vô Hoa Quả bôi càng nhiều mật ong!
Khỉ dù sao là khỉ, nghe nói được thưởng túi quả khô Vô Hoa Quả bôi càng nhiều mật ong thì mắt Tiểu Kim tỏa sáng, không còn vẻ ai oán.
Tần Hạo Hiên đi theo Bồ Hán Trung chuẩn bị công cụ làm dược tán, trời đã tối, hôm nay không kịp học làm dược tán.
Tần Hạo Hiên dù gì là một trong vài đệ tử nảy mầm nên được chia cho ký túc xá riêng, không tinh trí bằng phòng của mấy đệ tử tiên chủng đặc biệt nhưng ít nhất có phòng riêng.
Tần Hạo Hiên tu luyện một lúc, chờ đêm khuya vội vã bám lên người rắn nhỏ đi Tuyệt Tiên Độc Cốc, tiếp tục tìm thiên tài địa bảo tăng cao thực lực.
Liên tục hai đêm không thu hoạch được gì, dù Tần Hạo Hiên bình tĩnh cỡ nào cũng mất kiên nhẫn. Trương Cuồng rớt xuống vực ngàn trượng có thể sống sót trở về, nhìn thấu nhiều sự vật, tạo thành uy hiếp lớn cho hắn. Nếu hắn không nhanh chóng tìm thiên tài địa bảo tăng tốc độ tu luyện, chờ khi thực lực Trương Cuồng cường đại thì hắn sẽ như cá nằm trên thớt.
Tần Hạo Hiên đi khoảng trăm bước phát hiện xung quanh là khu vực mình đã sưu tầm suốt hai đêm, hắn quyết tâm đi sâu hơn, tuy áp lực rất lớn đến nghẹt thở nhưng vì thiên tài địa bảo, hắn bất chấp.
Tần Hạo Hiên ngước đầu lên, vắt ngang trước mắt hắn là một gò đất không lớn, cao cỡ mười li thước nhưng đủ chặn tầm mắt rắn nhỏ. Tần Hạo Hiên cảm giác bên kia truyền đến khí thế to lớn làm hắn run sợ.
Trong khu vực Tần Hạo Hiên có thể đi còn mỗi mặt sau gò đất này là chưa tìm kiếm.
Đi hay không?
Nếu đi, rất có thể đụng phải ma đầu đáng sợ còn hơn Bất Tử Vu Ma.
Nhưng không đi thì Tần Hạo Hiên tìm tòi hai đêm ở khu vực này nhưng không được đến thứ tốt gì, cứ vật lộn như vậy sẽ chẳng được ích gì. Hơn nữa sớm muộn gì hắn sẽ phải bước ra một bước này.
Tần Hạo Hiên chần chừ do dự thật lâu cuối cùng quyết định vượt qua gò đất nhỏ xem thử, nếu gặp tình huống không đúng thì bỏ chạy.
Sau khi quyết định Tần Hạo Hiên chịu đựng áp lực lớn chậm rãi bò lên gò đất.
Tần Hạo Hiên mất một nén hương mới đi lên gò đất nhỏ cao gần mười li thước, nhìn bên kia, một cảnh tượng vô cùng đồ sộ đập vào mắt hắn.
Dưới màn trời âm trầm u ám của Tuyệt Tiên Độc Cốc, một di tích chiến trường hoang vắng thảm liệt hiện ra trước mắt Tần Hạo Hiên. Đập vào mắt là tay chân cụt khắp nơi, những khung xương đen và tứ chi bị độc khí xâm thực mấy ngàn năm trở nên giòn tan. Ngẫu nhiên có gió độc thổi qua, có khung xương không chịu nổi độc khí xâm thực mấy ngàn năm hóa thành tro tàn, tiếng răng rắc theo gió bay đi xa.
Bị Vạn Độc Ma Tôn tự bạo lan đến, nhiều cao thủ hai đạo tiên ma thực lực cao thâm khi chết đứng thẳng, trên khung xương còn treo quần áo đã rách rưới vì độc khí xâm thực, mảnh vải phất phới như cờ trong gió độc.
Tần Hạo Hiên giương mắt nhìn, địa giới Tuyệt Tiên Độc Cốc lan tràn vô hạn, chỗ này chỉ là rìa chiến trường. Tần Hạo Hiên thầm giật mình, năm xưa Tuyệt Tiên Độc Cốc làm chiến trường tiên ma rốt cuộc lớn cỡ nào?
Chiến trường vòng ngoài có một bộ xương hấp dẫn Tần Hạo Hiên chú ý.
Đó là một bộ xương lớn cỡ mười trượng to như ngọn đồi nhỏ, cũng là bộ xương lưu giữ nguyên vẹn nhất trong chiến trường nhỏ này. Trông như xác con khỉ lớn, bên cạnh bộ xương to có một cây gậy sắt dài tám, chín trượng, thô bốn, năm người ôm. Độc khí xâm thực mấy ngàn năm làm cây gậy rỉ sắt.
Khí thế to lớn hấp dẫn Tần Hạo Hiên phát ra từ bộ xương này.