Thái Sơ

Chương 140: Từ xưa đến nay thật lòng đổi chân tình

Chương Trước Chương Tiếp

Ảo ảnh Cổ Vân Tử ngồi xếp bằng vẻ mặt hiền hòa hiện ra trước mắt bốn trưởng lão, làm bốn người hơi hiểu tại sao Tần Hạo Hiên tiến bộ vù vù. Nhưng họ rất thắc mắc, ngươi không đi giành tử chủng cố tình xem trọng nhược chủng này, Cổ đường chủ đang nghĩ cái gì?

Thắc mắc giây lát Hứa trưởng lão chợt hiểu Cổ Vân Tử qua đường Tần Hạo Hiên lôi kéo Từ Vũ. Đó là một viên vô thượng tử chủng, điểm yếu lớn nhất của Từ Vũ là Tần Hạo Hiên, nghe nói hắn nói một tiếng là nàng nghe theo răm rắp.

Sau khi hiểu rõ then chốt, Hứa trưởng lão cất hạc giấy, giải thích với ba người khác tại sao Cổ Vân Tử nhìn trúng Tần Hạo Hiên.

Ba người đã hiểu, nhưng hơi thất vọng. Nếu hôm đó kiểm tra có sai lầm, lần này mọi người bù đắp lại cũng tính là có công lao với chưởng giáo.

Nhưng giờ thì công lao này không còn.

Hứa trưởng lão rời khỏi phòng, thở dài với Tần Hạo Hiên:

- Lần trước trắc nghiệm không sai, ngươi thật sự chỉ là nhược chủng, có được thành tựu như hôm nay không dễ, cố gắng lên đi.

Không phát hiện có gì đặc biệt trên người Tần Hạo Hiên, mọi người giảm bớt hứng thú, phất tay cho đi. Tần Hạo Hiên bình tĩnh cúi đầu hành lễ rời đi.

Tần Hạo Hiên đi xuống Hoàng Đế Phong, dựa vào sơn môn khắc ba chữ lớn Thái Sơ Giáo thở hổn hển. Hắn chợt nhận ra lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh. May mắn giao đồ cho Từ Vũ giữ, nếu không lần này sẽ bị phát hiện vấn đề, khó nói sẽ gặp chuyện gì.

Hoàng Đế Phong cách Linh Điền Cốc rất xa, Tần Hạo Hiên thở dài đi đến giữa sườn núi. Đối với họ thì mang hắn đến rất dễ dàng, hắn đi trở về thì không biết mất mấy ngày trời, làm chậm trễ thời gian tu luyện, những trưởng lão này không xem thời gian của người khác là thời gian.

Tần Hạo Hiên định xuống núi chợt thấy một chiếc Tiên Vân Xa bay tới, Bồ Hán Trung bước xuống vẫy tay với hắn.

Lòng Tần Hạo Hiên tràn đầy cảm động. Tự Nhiên Đường không có Tiên Vân Xa, đài Tiên Vân Xa này chắc Bồ Hán Trung thuê đến đón hắn, nên biết thuê một đài Tiên Vân Xa không rẻ.

Vẻ mặt Bồ Hán Trung hiền hòa mỉm cười ân cần hỏi han:

- Tần sư đệ, mau lên đây. Sư phụ nghĩ ngươi đi đường trở về sẽ mất vài ngày, lão nhân gia nói làm lỡ thời gian tu luyện không tốt nên kêu ta thuê đài Tiên Vân Xa đến đón ngươi. Bọn họ không làm khó dễ gì sư đệ chứ?

Tần Hạo Hiên mỉm cười nhẹ lắc đầu.

Vẻ mặt Bồ Hán Trung yên lòng:

- Sư phụ kêu ta đến xem, nếu qua một ngày sư đệ còn chưa ra thì sư phụ sẽ đi tìm Hoàng Long Chân Nhân.

Tần Hạo Hiên nghe vậy lòng ấm áp, hắn chỉ là đệ tử nhược chủng nho nhỏ nhưng đường chủ đối với hắn như vậy, thậm chí muốn đi tìm chưởng giáo. Tự Nhiên Đường đối xử tốt với hắn, tương lai hắn sẽ không phụ Tự Nhiên Đường.

Tần Hạo Hiên ngồi trên Tiên Vân Xa, trả lời Bồ Hán Trung mấy vấn đề sau đó nhắm mắt trầm tư.

Giờ trong người Tần Hạo Hiên không có dược lực của linh dược, bằng vào Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp thì tốc độ tu luyện chắc chắn sẽ chậm gấp mười lần, kế hoạch một tháng ra lá ngâm nước nóng.

Tiếp theo hắn có nên đi Tuyệt Tiên Độc Cốc tìm chút linh dược kỳ bảo?

Tần Hạo Hiên thầm nghĩ:

- Nếu tìm linh dược ăn, trong người tích góp nhiều dược lực trong một chốc không tiêu hao hết, lỡ có trưởng lão nào nổi hứng lại bắt mình đi kiểm tra một phen, khi đó sẽ không may mắn như lần này. Nhưng không tìm linh dược thì tốc độ tu luyện của mình sẽ bị chậm, dần nhạt nhòa trong đám người. Tuy Trương Cuồng đã chết nhưng khi Trương Dương, Lý Tĩnh mạnh lên chắc chắn không tha cho mình.

Trong suy nghĩ tiến lùi khó khăn, óc Tần Hạo Hiên lóe tia sáng:

- Tu tiên vốn là quá trình nghịch thiên cướp mạng, tu tiên giả không sợ cả trời thì sợ gì vài tu tiên giả tầm thường? Nếu thật sự có chuyện gì thì tìm cách giải quyết là được.

Nghĩ xong Tần Hạo Hiên quyết định đêm nay đi Tuyệt Tiên Độc Cốc tìm chút linh dược kỳ trân, không thể làm tốc độ tu luyện chậm lại được. Trong ngày tháng sau này phải càng điệu thấp, hy vọng không bị ai phát hiện.

Bồ Hán Trung nhìn Tần Hạo Hiên đôi khi chau mày đôi khi đặt quyết tâm, tưởng hắn bị hù sợ thế là mỉm cười thân thiết nói:

- Tần sư đệ, sau khi trở lại ta sẽ dạy cho sư đệ ngự thú. Sư đệ đừng đặt áp lực quá lớn cho mình, tu tiên là quá trình lâu dài, kỵ kiêu căng kỵ nóng nảy, không thể chỉ vì cái trước mắt.

Tần Hạo Hiên gật đầu nói:

- Đa tạ Bồ sư huynh dạy dỗ, Hạo Hiên nhớ kỹ.

Đến Linh Điền Cốc, Bồ Hán Trung mang Tần Hạo Hiên đi ký túc xá, qua lại lăn lộn tới trưa, giờ phải tranh thủ thời gian dạy hắn vài thứ, không thể để sư đệ bảo bối thua ở vạch xuất phát được.

Trên đường về ký túc xá hai người gặp Trương Dương cười tươi đang cùng mấy cái tiểu đệ thổi phồng gì đó. Trương Dương thấy Tần Hạo Hiên vẻ mặt thản nhiên như không thì nụ cười đông lại trên mặt.

Chờ Tần Hạo Hiên, Bồ Hán Trung đi xa Trương Dương không tin được thì thào:

- Không thể nào! Rõ ràng ta đã cử báo với mấy vị trưởng lão trên người Tần Hạo Hiên có trọng bảo, Hứa trưởng lão cũng đi Tự Nhiên Đường mang Tần Hạo Hiên đi rồi. Chẳng lẽ Tần Hạo Hiên không có trọng bảo? Nhưng hắn chỉ là nhược chủng tầm thường sao có thể nảy mầm trong ba tháng? Nếu Tần Hạo Hiên có trọng bảo thì mấy người Hứa trưởng lão sẽ không dễ dàng thả hắn đi.

Bồ Hán Trung, Tần Hạo Hiên mang mười mấy con Đại Lực Viên Hầu đến chỗ yên lặng không người, gã dạy cho hắn thuật ngự thú.

Thuật ngự thú là học vấn quan trọng trong Ngự. Trừ tư chất nghịch thiên không phải con người như tử chủng ra tu tiên giả tư chất ngộ tính tốt cũng cần có thời gian mới nắm giữ bước đầu.

Bồ Hán Trung móc một cây kim bạc dài ba tấc ra khỏi ngực, đâm kim vào huyệt Thái Dương của một con Đại Lực Viên Hầu, đút cho nó ăn viên đan dược màu đen to cỡ móng tay.

- Đan dược màu đen này tên Ngự Thú Đan, cho nó ăn vào có thể giữ bản tính dã thú nhưng khống chế tâm thần nó. Thứ đâm vào huyệt Thái Dương tên Ngự Thú Châm, phòng ngừa một số dã thú lợi hại sinh ra cảm xúc kháng cự với mệnh lệnh của ngươi, thậm chí cắn ngược lại chủ. Ngự Thú Châm có tác dụng tăng mạnh Ngự Thú Đan. Nếu tinh thông thuật ngự thú, nắm chắc mười mươi thì chỉ cần dùng Ngự Thú Đan, ngự thú quyết là có thể khống chế dã thú, không cần Ngự Thú Châm. Những người không tinh thông thuật ngự thú như ta mới dùng Ngự Thú Châm tăng mạnh.

Bồ Hán Trung cười ngại ngùng nói tiếp:

- Nhưng ngự thú không đơn giản là cho ăn Ngự Thú Đan, đâm Ngự Thú Châm là được. Phải dùng linh lực phối hợp pháp quyết, linh quyết mới thật sự ngự thú. Tần sư đệ hãy xem thủ thế của ta, nghe kỹ pháp quyết ta niệm.

Bồ Hán Trung chắp hai tay bấm ngón giữa và ngón áp út, vận chuyển linh lực. Mỗi lần gã bấm linh quyết là linh lực dao động, lớn tiếng niệm pháp quyết.

Khi Bồ Hán Trung niệm pháp quyết cây kim đâm vào huyệt Thái Dương của Đại Lực Viên Hầu chậm rãi đâm sâu, mặt Đại Lực Viên Hầu ngơ ngác. Bồ Hán Trung tăng nhanh thủ thế linh quyết, Đại Lực Viên Hầu làm các động tác, nhưng thường lộ vẻ mặt bất an, ánh mắt kinh khủng sợ hãi nhìn gã, đôi khi làm động tác trái ý gã.

Bồ Hán Trung giải thích rằng:

- Phối hợp Ngự Thú Đan và Ngự Thú Châm thì quá trình thuần thú an toàn, nhưng cần điều động linh lực phối hợp thủ thế linh quyết, pháp quyết, làm ba thứ này hoàn mỹ mới thật sự ngự thú. Thú trí lực càng cao, thực lực mạnh thì yêu cầu độ quen thuộc thuật ngự thú và linh lực càng cao.

Bồ Hán Trung vừa nói hai tay liên tục biến đổi linh quyết, mỗi khi linh quyết đổi một mẫu là Đại Lực Viên Hầu làm động tác tương ứng. Nếu Đại Lực Viên Hầu không hành động theo thủ thế của Bồ Hán Trung thì Ngự Thú Châm ghim vào não nó phát huy tác dụng tăng mạnh hiệu lực thuật ngự thú, khiến khuôn mặt Đại Lực Viên Hầu càng đờ đẫn, nghe theo Bồ Hán Trung điều khiển.

Tần Hạo Hiên nhìn trong mắt Đại Lực Viên Hầu vẫn còn thú tính chưa mất, chỉ có tâm thần bị Bồ Hán Trung khống chế một ít, đại khái đây là tác dụng của Ngự Thú Đan.

Mắt Đại Lực Viên Hầu thỉnh thoảng lóe tia không cam lòng, hiển nhiên nó chưa bị thuần phục hoàn toàn. Bồ Hán Trung lấy chút quả khô Vô Hoa Quả bôi mật ong ra khỏi cái bao đặt bên cạnh, đương nhiên Vô Hoa Quả khô này không bôi mê hồn dược.

Một ngày không ăn gì Đại Lực Viên Hầu đã bụng đói cồn cào, nó do dự một lúc rồi không cưỡng lại được trong bụng đánh trống, nhặt mấy quả khô lên ăn.

Đại Lực Viên Hầu ăn quả khô ánh mắt nhìn Bồ Hán Trung không đề phòng, sợ hãi nữa. Bồ Hán Trung ném mấy Vô Hoa Quả khô xuống trước mặt mình, Đại Lực Viên Hầu ăn vài quả khô ngon vẫn thấy đói, nó ngẫm nghĩ, xem Bồ Hán Trung không có ý tổn thương mình thế là to gan đi tới nhặt mấy quả khô Vô Hoa Quả lên ăn.

Khi Đại Lực Viên Hầu ăn Vô Hoa Quả khô thì Bồ Hán Trung nhổ ra cây kim đâm trong huyệt Thái Dương của nó, nhẹ vuốt đầu nó, sau đó bấm linh quyết ngự thú.

Dù không có ngự Thú Châm tăng mạnh hiệu quả thuật ngự thú nhưng Đại Lực Viên Hầu không còn cảm xúc kháng cự, tùy theo linh quyết biến đổi nó lăn lộn leo cây làm động tác vô cùng hoàn mỹ.

Diễn luyện ngự thú xong Bồ Hán Trung nhấn mạnh:

- Nửa năm tiếp theo mỗi tháng cho nó ăn Ngự Thú Đan một lần, chờ nó quen nghe theo ngươi sai khiến thì sau này không cho ăn Ngự Thú Đan cũng không sao.

Tần Hạo Hiên xem nguyên bộ ngự thú, đăm chiêu gật gù, hắn ngẫm nghĩ rồi hỏi:

- Để thuần phục dã thú hoặc linh thú càng lợi hại thì sao? Cũng dùng cách này sao?

Tần Hạo Hiên đưa ra câu hỏi vừa nghĩ: Cách thuần thú này trông không cao minh, đối phó dã thú trí lực không cao như Đại Lực Viên Hầu còn dễ, nếu đụng phải dã thú thân thể mạnh mẽ, lực công kích mạnh mà trí lực rất cao, hay linh thú thì sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️