Thái Sơ

Chương 131: Thâm sơn linh vượn mãnh hổ rống

Chương Trước Chương Tiếp

Trương Cuồng gật đầu, mới điều khiển phù cẩu một lúc mà gã đã cảm giác linh lực trong người tiêu hao nhiều, tự mình khống chế phù cẩu tìm Tần Hạo Hiên e rằng chưa tìm được người đã hao hết linh lực.

Gia Luật Tề nhận lại phù cẩu, bấm thủ quyết.

Phù cẩu gầm gừ đột nhiên chạy ra ngoài.

Phù cẩu từ xa đi theo Tần Hạo Hiên, Bồ Hán Trung, nó có khứu giác nhạy của loài chó, dù hai người đi bao xa nó có thể ngửi mùi theo sau.

***

Rừng núi lớn, cây cối chọc trời, muốn tìm một loài dã thu trong đó không phải chuyện dễ.

Tần Hạo Hiên đang định đi khắp nơi tìm phân dã thú, phân biệt từ phân các dã thú để biết dã thú liên quan ngừng lại chỗ nào.

Bồ Hán Trung nói:

- Không cần rắc rối vậy đâu Hạo Hiên, chúng ta có cách càng đơn giản.

Bồ Hán Trung móc ra một lá linh phù màu vàng từ ngực áo gấp thành con chó giấy, lấy ra một bình sứ mở nắp thả linh hồn ra. Công lực của Bồ Hán Trung không bằng Gia Luật Tề, qua khoảng năm mươi giây phù cẩu mới run rẩy sủa hai tiếng yếu ớt.

- Cái này gọi là phù thú, trước dùng lá linh phù gấp thành hình, sau đó dùng phù thú quyết bám linh hồn động vật đã chết vào, dùng ngự trong Tu Tiên Lục Nghệ điều khiển, đây là một chi nhánh của ngự thú.

Bồ Hán Trung tạm dừng rồi nói:

- Phù cẩu này là ta lấy linh hồn của con chó già sắp chết, dùng để ngửi mùi theo dấu, tìm Đại Lực Viên Hầu thì được nhưng sức chiến đấu không mạnh. Có người vì theo đuổi phù thú cường đại mà săn giết khi động vật ở thời kỳ tráng niên, lấy linh hồn của nó phong ấn, phù thú loại đó tuy mạnh nhưng vì bị giết lúc tráng niên, oán khí trong linh hồn rất nặng. Nếu năng lực ngự thú không giỏi rất có thể sẽ cắn ngược chủ nhân.

Tần Hạo Hiên kinh ngạc hỏi:

- Vậy ta có thể điều khiển nó không?

Bồ Hán Trung lắc đầu nói:

- Ngươi còn chưa ra lá, để điều khiển phù thú phải có tu vi Tiên Miêu cảnh nhất diệp. Chờ ngươi ra lá nếu không chê phù cẩu của sư phụ già nua thì khi đó sư huynh sẽ tặng cho. Giờ đã gần trưa, chúng ta mau đi tìm Đại Lực Viên Hầu, trời tối trong Bách Thú Sơn không quá an toàn.

Tần Hạo Hiên thấy lòng ấm áp, có lẽ tu vi của Tự Nhiên Đường không bằng ai nhưng tấm lòng rất chân thành.

Bồ Hán Trung móc dúm lông Đại Lực Viên Hầu ra khỏi ngực phất qua mũi phù cẩu, bấm thủ quyết, phù cẩu chạy ra ngoài.

Đại Lực Viên Hầu thích ăn Vô Hoa Quả nhưng thường thì Vô Hoa Quả mọc gần vách vực, nên Đại Lực Viên Hầu giỏi leo trèo sống trên cây gần bờ vực.

Bách Thú Sơn rất lớn, Bồ Hán Trung không lên núi nhiều lần nên đành theo sau phù cẩu. Phù cẩu nhanh nhẹn chui lủi trong rừng cây, đi một nén hương sau đến trước một vực thẳm.

Bồ Hán Trung nhìn vực thẳm biến sắc nói:

- Đây là nơi nguy hiểm nhất vùng ngoài Bách Thú Sơn tên là Đoạn Hồn Nhai, nghe nói sâu ngàn trượng, tu tiên giả rớt xuống cũng chết chắc. Hãy cẩn thận.

Tần Hạo Hiên thò đầu nhìn xuống, mây mù lượn lờ sâu không thấy đáy, ném cục đá xuống nửa ngày không nghe tiếng vang.

Bên bờ vực mọc nhiều cây Vô Hoa Quả to lớn, thô cỡ hai người ôm. Đang là mùa đông nhưng cây Vô Hoa Quả bốn mùa đơm hoa kết trái treo đầy trái cây đỏ rực gần tím, mùi trái cây thoang thoảng tỏa khắp vực sâu. Nhưng không thấy Đại Lực Viên Hầu trên cây Vô Hoa Quả.

Bồ Hán Trung giải thích rằng:

- Giờ đang buổi chiều, những súc sinh này chắc ăn no chạy đi chơi rồi, rất nhanh chúng sẽ trở về, chúng ta mau trốn đi, lát nữa nhớ đừng trực tiếp xung đột với Đại Lực Viên Hầu, chúng nó chạy tứ tán thì khó bắt, muốn bắt chúng phải dùng kế.

Bồ Hán Trung cất phù cẩu, móc từ trong ngực ra một nắm quả khô rải đều dưới đất:

- Trong quả khô có mê hồn tán, Đại Lực Viên Hầu ăn vào sẽ tạm thời mất tâm trí, chúng ta mới có thể mang chúng nó về rồi từ từ thuần phục.

Làm xong công tác chuẩn bị Bồ Hán Trung tìm một khối nham thạch hõm vào mang theo Tần Hạo Hiên ẩn núp.

Chốc lát sau có tiếng leo trèo, các con Đại Lực Viên Hầu túm dây leo thô to đu từ cây khác lại đây, chỉ khoảng một tách trà đã có mười mấy con.

Bầy Đại Lực Viên Hầu không phát hiện hai người, dù sao ngày thường Bách Thú Sơn hiếm thấy dấu chân người. Có thực lực bắt giữ linh thú thì trực tiếp đi vào rừng sâu, chúng nó là loài thú không quá xuất sắc trong dã thú, ít ai đến quấy rầy chúng.

Đại Lực Viên Hầu trở về bắt đầu chơi đùa giỡn, Đại Lực Viên Hầu trưởng thành cao cỡ một người, lông trắng tinh.

Trước kia Bồ Hán Trung đã bắt Đại Lực Viên Hầu nên rất có kiên nhẫn chờ đợi, gã biết những súc sinh này chơi mệt sẽ tìm đồ ăn. Quả khô là Vô Hoa Quả phơi nắng cho khô sau đó bôi mật ong, ngon hơn Vô Hoa Quả tươi mới, những con khỉ này sẽ không cưỡng lại được sức hấp dẫn đồ ăn ngon.

Trong mười mấy con Đại Lực Viên Hầu có một con khỉ khác với khỉ thường, màu lông vàng sậm, cao cỡ một thước, kích cỡ bằng Đại Lực Viên Hầu con.

Tần Hạo Hiên chú ý thấy bầy Đại Lực Viên Hầu xem con khỉ màu lông vàng sậm như dị chủng, không chơi với nó, rất phản cảm nó đến gần. Mỗi khi con khỉ màu lông vàng sậm đến gần sẽ có Đại Lực Viên Hầu thân thể to lớn đẩy nó ra xa, có lần túm lấy nó ném hướng cây khác.

Tần Hạo Hiên nhìn con khỉ có bộ lông đẹp bắt mắt, hình thể cân xứng, hắn tò mò hỏi:

- Bồ sư huynh, con khỉ màu lông vàng sậm là khỉ gì?

Bồ Hán Trung nhìn kỹ, cúi đầu trầm tư thật lâu sau đó nói:

- Trong Dị Thú Chí không ghi về con khỉ màu lông vàng sậm. Dị Thú Chí chỉ ghi lại loài thú khá nổi tiếng, nên chắc nó không phải khỉ dị chủng giỏi gì, có lẽ là khỉ thường thấy.

Qua một lát bầy Đại Lực Viên Hầu chơi mệt hái Vô Hoa Quả trên cây ăn, có con khỉ thèm ăn phát hiện quả khô dưới đất, nó kêu chít chít đu dây leo nhanh chóng lủi xuống cây, nhặt một quả khô lên nhét vào miệng.

Con khỉ nhai quả khô bôi mật ong, ngon đến mức nó hưng phấn kêu to.

Đại Lực Viên Hầu khác nhìn bộ dạng hưởng thụ của nó liền chộp dây leo trên cây cao bò xuống, giành ăn quả khô. Con khỉ cuối cùng leo xuống cây là khỉ nhỏ màu vàng sậm.

Đại Lực Viên Hầu khác xuống dưới phải đu dây leo trượt xuống, còn nó thì khác, nó đứng trên thân cây cao hai trượng trực tiếp nhảy xuống, khi cách mặt đất khoảng một trượng nó vươn tay phải chộp dây leo rũ giữa không trung giảm tốc độ rơi, sau đó thả dây leo ra rơi tự do.

Nó rơi xuống đất nhẹ nhàng không tiếng động, đi hướng quả khô.

Tần Hạo Hiên nhìn con khỉ màu lông vàng sậm bày ra bộ dáng nhẹ nhàng hơn Đại Lực Viên Hầu khác nhiều, hắn nổi lên chút hứng thú.

Khi nó đến gần, Đại Lực Viên Hầu đang giành ăn quả khô thấy nó tới không hẹn mà cùng phát ra tiếng cảnh cáo sắc nhọn, mắt tràn ngập địch ý như thể khỉ con dám lại gần thêm một bước sẽ xé nhỏ nó ra.

Quả nhiên khỉ nhỏ màu vàng không dám tiến lên, nhưng quả khô bôi mật ong quá thơm, nó quanh quẩn gần đấy không nỡ rời đi.

Không lâu sau mê hồn dược trong quả khô có hiệu lực, Đại Lực Viên Hầu ăn quả khô bước đi loạng choạng như say rượu, giây lát sau ngã xuống, chỉ còn khỉ con màu vàng sậm chưa ăn quả khô là tỉnh táo.

Khỉ con thấy bầy Đại Lực Viên Hầu ngã xuống thì lấy làm lạ đẩy một con khỉ, không thấy đồng bạn có phản ứng gì, mắt nó tràn đầy kinh khủng.

Bồ Hán Trung, Tần Hạo Hiên ra khỏi chỗ nham thạch lõm. Khỉ con màu vàng sậm thấy hai người đột nhiên chui ra càng kinh hoàng, lùi vài bước, nhảy người chộp dây leo rũ xuống thoáng chốc leo lên cây Vô Hoa Quả.

Tần Hạo Hiên rất có hứng thú với khỉ con màu vàng sậm muốn xem lâu hơn chợt cảm giác hai ánh mắt tràn ngập sát ý nhìn sau lưng, hắn vụt xoay người, thấy Gia Luật Tề và Trương Cuồng chạy đến.

Nhìn bộ dạng hùng hổ của hai người lòng Tần Hạo Hiên chùng xuống. Gia Luật Tề là cao thủ Tiên Miêu cảnh nhị thập diệp, Tần Hạo Hiên và Bồ Hán Trung cộng lại cũng không đấu nổi với gã.

Bồ Hán Trung sầm mặt xuống trầm giọng hỏi:

- Các ngươi bám theo chúng ta là muốn làm gì?

Trương Cuồng đứng cạnh Gia Luật Tề âm trầm lạnh lùng nói:

- Giết các ngươi.

Trương Cuồng còn nhỏ tuổi nhưng một câu ngắn ngủi tràn ngập lạnh băng túc sát, làm Bồ Hán Trung thấy sợ hãi thấu xương. Tần Hạo Hiên nhíu chặt chân mày, hắn cảm giác Trương Cuồng hiện giờ khác lúc trước quá nhiều.

Mới qua bao lâu?

Tần Hạo Hiên phải cảm thán tu tiên có thể khiến người trong thời gian ngắn khí chất biến đổi thay da đổi thịt. Trương Cuồng lúc trước cuồng ngạo tiểu nhân đắc chí, giờ không thấy nó trên người gã nữa.

Gia Luật Tề ưỡn ngực, có thể làm vô thượng tử chủng nợ nhân tình đừng nói giết một nhược chủng không có bối cảnh và thực lực gì, dù là nhân vật mạnh hơn cũng rất đáng giá. Huống chi trên người Tần Hạo Hiên chắc chắn có pháp bảo đặc biệt dò xét linh điền, nếu cướp đi thì gã giàu to.

Sắc mặt Bồ Hán Trung càng âm trầm, khoảnh khắc trong đầu gã lướt qua mấy thượng sách thoát thân, nhưng đối mặt cao thủ Tiên Miêu cảnh nhị thập diệp như Gia Luật Tề thì toàn bộ vô dụng.

Bồ Hán Trung trầm giọng hỏi:

- Các ngươi không biết đồng tông nội đấu tương tàn là tội rất lớn sao?

Gia Luật Tề lạnh lùng cười:

- Giết hai ngươi rồi còn ai biết?

Trong lòng Gia Luật Tề rất coi rẻ Bồ Hán Trung xuất thân từ Tự Nhiên Đường, giết loại người này còn cần gã tự ra tay thật nhục thân phận. Gia Luật Tề đã chuẩn bị thả ra phù hổ, hai tay bấm thủ quyết.

Mười giây sau phù hổ run rẩy, hai móng vuốt đặt đằng trước rướn người, ngửa đầu phát ra tiếng rống động trời.

Tiếng hổ gầm hùng hậu bá khí suýt làm điếc màng tai Tần Hạo Hiên. Con khỉ màu vàng sậm trên cây bị tiếng hổ gầm hù vỡ mật, chân mềm nhũn rớt xuống cây, nếu không phải nó nhanh tay nhanh mắt dùng đuôi cuốn sợi dây leo thì đã té thành thịt nát.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 46%👉

Thành viên bố cáo️🏆️