Trang thứ nhất cuốn sổ da thú ghi tỉ mỉ nguồn gốc của Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp và điều kiêng kị.
Thì ra Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp không phải Lão Ma tự mình sáng tạo mà là một tiền bối tà môn cực kỳ cường đại sáng chế. Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp tuy là công pháp Ma Môn nhưng tu luyện nó yêu cầu đạo tâm cực kỳ kiên cố, còn phải trồng ma chủng trong người hình thành tiên ma chủng, phải tu luyện đạo môn chính pháp chính tông. Nếu tu luyện công pháp Ma Môn, ma khí xung khắc nhau sẽ chết không có chỗ chôn.
Không có đạo môn chính pháp phụ trợ tu luyện Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp sẽ không tiến bộ. Xem đến đây Tần Hạo Hiên thầm nghĩ ý tưởng rời khỏi Thái Sơ Giáo tìm chỗ khác một mình tu luyện là không được, vì rời khỏi Thái Sơ Giáo thì không thể đi đâu học đạo môn linh pháp chính thống.
Dù ở trong Thái Sơ Giáo cũng không dễ dàng tiếp xúc tới đạo môn chính pháp, cần đến cảnh giới nhất định mới được học đạo môn chính pháp, đạo môn chính pháp càng cao cấp yêu cầu học tập càng nghiêm khắc.
Mặt sau cuốn sổ ghi một bí pháp, sau khi tu luyện bí pháp này thân thể sẽ biến lớn, sức mạnh quyền cước tăng mạnh nhiều.
Ích lợi có thần thức mạnh lúc này biểu hiện ra, Tần Hạo Hiên lật nhanh cuốn sổ, đọc lướt qua nhưng những con chữ như khắc vào óc hắn, không bỏ sót.
Tần Hạo Hiên mới xem xong thì cuốn sổ da thú nhìn như rắn chắc bị độc khí xâm thực thành đống tro tàn.
Tần Hạo Hiên thở hắt ra:
- May mắn ta đã đọc hết.
May mà hắn xem xong trước khi cuốn sổ bị độc khí xâm thực.
Tần Hạo Hiên nhìn một thứ khác tìm thấy trên người Bất Tử Vu Ma, đó là bản đồ không biết làm bằng tài liệu gì, như giấy mà không phải giấy, như da nhưng không phải da, sờ lên xúc cảm rất tốt, mềm mại thoải mái.
Không biết ai vẽ bản đồ này, vẽ ra địa hình núi non rất tinh tế, nét bút không qua loa, đọc bản đồ xong chiêm nghiệm lại có cảm giác như đắm mình trong đó.
- Mới rồi cuốn sổ da thú nhìn như rắn chắc không ngờ chưa đến một khắc đã thành tro tàn. Bản đồ không biết làm bằng tài liệu gì nhưng không bị hư hao?
Tuy không rõ cách sử dụng bản đồ này nhưng bằng vào nó bị độc khí Tuyệt Tiên Độc Cốc xâm thực mà không hư hỏng có thể đoán không phải vật tầm tường, Tần Hạo Hiên quyết định mang nó đi.
Tần Hạo Hiên dời mắt khỏi bản đồ nhìn mấy viên đan dược. Bị độc khí trong Tuyệt Tiên Độc Cốc lâu dài bao bọc, mấy viên đan dược tuy mất hết linh khí, không còn chút dược lực nhưng Lão Ma luôn mang theo bên người, chúng không bị độc khí xâm thực, không chừng sau này phân tích mấy viên tàn đan ra thành phần của chúng. Mấy ngàn năm trước sau đại chiến tiên ma nhiều đan phương cao cấp biến mất, bây giờ nhiều đan phương phỏng từ dược tính, thành phần của đan dược trước kia.
Cất hết mấy thứ này, Tần Hạo Hiên nhìn Bất Tử Vu Ma lần cuối, thầm nghĩ:
- Lão Ma ơi là Lão Ma, tuy ngươi tính kế ta nhưng từ mặt khác ngươi giúp ta nhiều việc. Chờ có ngày bản thân ta có đủ thực lực đi vào Tuyệt Tiên Độc Cốc này sẽ cho ngươi xuống mồ yên nghỉ, xem như báo đáp.
Tần Hạo Hiên chịu đựng áp lực lớn của Tuyệt Tiên Độc Cốc đi tới trước.
Sau khi nuốt ma niệm của Bất Tử Vu Ma khiến thần thức tăng mạnh, Tần Hạo Hiên có thực lực đi tới trước nhìn xem bảo bối gì mà trong độc khí thâm trầm vẫn cảm nhận nó khuếch tán linh khí.
Dọc đường đi Tần Hạo Hiên thỉnh thoảng thấy các bộ xương để lại từ đại chiến tiên ma. Xương vốn nên là màu xám trắng nhưng bị độc khí năm dài tháng rộng xâm nhiễm biến thành đen như mực. Nhiều pháp bảo vỡ thành đồng nát, linh phù rách nát, nhiều tàn đan bị độc khí xâm thực mấy ngàn năm biến thành vật kịch độc, cảnh giới tu vi yếu đụng vào độc đan sẽ bị độc chết, đừng nói phân tích tàn đan ra đan phương.
Tần Hạo Hiên vốn ôm ý tưởng tìm một ít đạo môn chính pháp bí tịch chính thống, nhưng tìm một vòng hắn hoàn toàn tuyệt vọng. Tần Hạo Hiên thầm nghĩ những người này ra ngoài không mang theo bí tịch sao? Hay bị độc khí xâm thực mấy ngàn năm bí tịch gì cũng biến thành tro tàn?
Tần Hạo Hiên đi tới nơi linh khí dao động, nhìn một gốc linh dược hình dạng như cái nấm. Sở trưởng lão đã giới thiệu về linh dược này, tên là Thất Tinh Khuẩn, trên mũ nấm xám đen có một hoa văn như Bắc Đẩu Thất Tinh. Tần Hạo Hiên nhìn thoáng qua liền nhận ra nó.
Thất Tinh Khuẩn không quý giá bằng Nhất Diệp Kim Liên nhưng cũng là linh dược hiếm có.
Nơi này cách cửa cốc Tuyệt Tiên Độc Cốc hai trăm bước, Tần Hạo Hiên đã đến cực hạn, hơn nữa xung quanh không cảm giác linh khí dao động, có tìm tiếp cũng chỉ tốn công.
Vì thế Tần Hạo Hiên hái Thất Tinh Khuẩn xuống, mang theo bản đồ và tàn đan lục soát từ người Bất Tử Vu Ma chuẩn bị rời khỏi đây.
Khi Tần Hạo Hiên định đi thì khóe mắt thấy có một tinh thể nhỏ phản chiếu ánh sáng nhạt dưới một bộ xương.
Tinh thể nhỏ xíu này không lẽ là ảnh nhỏ của pháp bảo cường đại?
Tần Hạo Hiên ôm tâm lý nhìn xem không mất gì moi ra tinh thể nhỏ nằm dưới bộ xương đen.
Tinh thể nhỏ cỡ ngón út, trong suốt như không khí. Nếu không phải góc độ vừa rồi tình cờ phản chiếu ánh sáng nhạt bị Tần Hạo Hiên vô tình liếc qua thấy thì không thể phát hiện ra nó.
Tần Hạo Hiên cẩn thận nhìn phát hiện tinh thể nhỏ này là một thanh phi kiếm thu nhỏ, giật mình thầm nghĩ:
- Hay đây là phi kiếm trong tin đồn? Nghe đồn phi kiếm có thể biến lớn rút nhỏ, phi kiếm mới luyện chế ra có ba tấc thanh phong như bảo kiếm bình thường, theo tu vi tu tiên giả tinh thâm và thường luyện hóa mà thể tích dần thu nhỏ. Có phi kiếm biến nhỏ cỡ ngón cái, nuốt vào miệng, há mồm có thể lấy đầu kẻ địch cách ngàn dặm, có thể ngự kiếm bay. Khi cần thiết bấm linh quyết, thầm vận chuyển linh lực là phi kiếm chớp mắt biến lớn, to có thể chặt đứt núi lớn, cắt ngang sông lớn.
Thanh phi kiếm này chỉ to cỡ ngón út, xem ra đã là phi kiếm cực phẩm được luyện chế vô cùng hoàn mỹ. Tần Hạo Hiên mừng rỡ, nếu không phải rắn nhỏ không thể nói chuyện chắc chắn hắn đã cao giọng ca hát trút ra nỗi lòng kích động hân hoan.
Vì Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp cần đạo môn chính pháp phụ tu, Tần Hạo Hiên không thể rời khỏi Thái Sơ Giáo, nhưng ở lại thì sau này rắc rối không dứt. Trương Cuồng, Lý Tĩnh, Trương Dương lần lượt mọc lá, chờ thực lực của ba người đến cảnh giới nhất định chắc chắn sẽ không tha cho Tần Hạo Hiên.
Còn có Sở Tương Tử, hôm đó hoàn toàn đắc tội gã, với bản tính hẹp hòi chắc chắn sẽ kiếm chuyện với hắn.
Nếu Tần Hạo Hiên có thanh phi kiếm làm át chủ bài ít nhất tăng một thủ đoạn giữ mạng. Trong Thái Sơ Giáo, những sư huynh Tiên Miêu cảnh tam thập diệp chưa chắc có phi kiếm sơ cấp nhất. Nghe đồn thực lực phải đến Tiên Miêu cảnh tứ thập diệp mới thử luyện chế phi kiếm được, tài liệu vô cùng hiếm hoi, xác xuất thành công thì thấp. Vì vậy trong số đệ tử Thái Sơ Giáo ít ai có phi kiếm, phi kiếm tốt chút càng hiếm như lông phượng và sừng lân.
Tần Hạo Hiên từng thấy trưởng lão tiền bối trong tông môn ngự kiếm bay, nhìn bằng mắt thì phi kiếm của họ không bằng thanh phi kiếm này.
Tần Hạo Hiên mừng một lúc lại rầu, vì hắn nghe Sở trưởng lão giảng bài biết mỗi thanh phi kiếm có thuật ngự kiếm khác nhau. Có lẽ phi kiếm cấp thấp có thể sử dụng thuật ngự kiếm của phi kiếm cấp thấp khác, miễn cưỡng điều khiển được. Nhưng phi kiếm càng cao cấp thì thuật ngự kiếm càng độc đáo, nếu không có thuật ngự kiếm đối ứng trừ phi lấy đại thần thông tế luyện lại nếu không chẳng khác gì đồ trang sức.
Nhìn kích cỡ thanh phi kiếm này phỏng chừng thực lực chủ nhân cũ của nó không yếu, tế luyện lại phải mạnh hơn chủ nhân cũ. Với thực lực hiện giờ của hắn . . . tìm thuật ngự kiếm thì hơn.
Vì thế Tần Hạo Hiên chui vào đống xương tìm báu vật khác.
Rất nhanh Tần Hạo Hiên tìm được một quyển bí tịch rách nát trong xác chết.
Chạm vào quyển bí tịch Tần Hạo Hiên liền phát hiện nó không tầm thường. Sở trưởng lão giảng bài từng nói một loại gỗ lạ tên là Côn Luân Thụ, mỗi ngàn năm có thể lấy chất dịch một lần chế tạo ra giấy, loại giấy này không sợ nước lửa, không ướt không nát, qua ngàn năm không mục. Đặc điểm phân biệt nó dễ nhất là tỏa mùi thơm như bạc hà.
Tần Hạo Hiên ngửi mùi bạc hà thoang thoảng, khẽ cảm thán độc khí của Tuyệt Tiên Độc Cốc lợi hại quá, ăn mòn cả giấy Côn Luân. Không biết tấm bản đồ làm bằng tài liệu gì mà đến nay còn nguyên vẹn.
Tần Hạo Hiên giơ quyển bí tịch rách ra, nương tia sáng mờ tối dù ban ngày hay đêm trong Tuyệt Tiên Độc Cốc đều không thay đổi, hắn đọc như đói.
Nghe Sở trưởng lão giảng bài Tần Hạo Hiên biết mỗi thanh phi kiếm có thuật ngự kiếm khác nhau, may mắn quyển bí tịch này là ngự kiếm quyết của phi kiếm mà hắn mới lấy được. Mở đầu bí tịch ghi chép lai lịch thanh phi kiếm, tên của nó là Vô Hình Kiếm. Tiếc rằng thuật ngự kiếm rách rưới không đầy đủ, Tần Hạo Hiên vẫn rất nghiêm túc ghi nhớ ngự kiếm quyết thiếu chữ thiếu câu.
Tần Hạo Hiên thầm thắc mắc:
- Vô Hình phi kiếm? Đây là phi kiếm gì? Trên lớp trưởng lão không giảng về phi kiếm khi sử dụng có thể vô ảnh vô hình? Thôi, ít nhất nó là phi kiếm. Sư huynh tam thập diệp đều không có phi kiếm, giờ ta được một thanh kiếm, còn có thuật ngự kiếm xứng đôi, thu hoạch lớn!
Chuyến đi Tuyệt Tiên Độc Cốc lần này thu hoạch phong phú, Tần Hạo Hiên ra vào hai đợt mới dọn hết đống bảo bối này ra ngoài. Được đến trọng bảo như Vô Hình Kiếm làm hắn vui vẻ suýt bay lên mây, mặc dù thuật ngự kiếm không đầy đủ nhưng tu luyện tốt là có thể điều khiển. Cùng lắm uy lực giảm mạnh, chờ sau này tiếp xúc với nhiều đạo môn chính pháp, một mối liên kết nhiều thứ có lẽ sẽ từ từ hoàn thiện thuật ngự kiếm.
Sau khi nảy mầm Tần Hạo Hiên cần linh lực nhiều hơn trước, nên hắn không chút do dự ăn Thất Tinh Khuẩn. Nếu lão tổ tông ngàn năm trong Thái Sơ Giáo thấy cảnh này sẽ đau lòng giậm chân.
Tần Hạo Hiên nhớ lại vị Thất Tinh Khuẩn mới nuốt vào, tặc lưỡi thở dài:
- Ài, hơi xa xỉ chút nhưng không có cách nào, ta không biết luyện đan. Nếu luyện đan thì tu vi của ta có lẽ sẽ nhanh hơn chút.