Cổ Vân Đường, mật thất của Cổ Vân Tử.
Trương Dương đang đả tọa luyện khí, trước mặt gã chất ba, bốn bình đan dược rỗng. Cổ Vân Tử xụ mặt ngồi một bên âm thầm quan sát.
Từ khi ba vô thượng tử chủng lần lượt mọc lá thì Cổ Vân Tử không bình tĩnh được nữa. Thừa dịp đêm khuya Cổ Vân Tử lặng lẽ kéo Trương Dương đang bế quan tới mật thất của mình, cho ăn mấy viên đan dược mà gã cất chứa kỹ để tăng tốc độ mọc lá.
Trương Dương nuốt vào đan dược làn da nổi lên sắc đỏ quỷ dị, mặt đỏ rực như sắp nhỏ máu. Đan dược chui xuống bụng hóa thành từng đợt linh lực mạnh mẽ va chạm lung tung trong cơ thể, Trương Dương bình tĩnh dẫn dắt linh lực trào dâng chảy vào tiên miêu. Có linh lực sung túc cung ứng tiên miêu hấp thu rất nhanh, cảm giác rõ ràng nó lột xác.
Cổ Vân Tử nhìn bình đan dược rỗng rải rác, vẻ mặt đau lòng. Nhưng vì đồ đệ bảo bối không bị đệ tử tử chủng bỏ xa, Cổ Vân Tử buộc phải làm như vậy. Mấy ngày nay gã quan sát phát hiện Trương Dương cách mọc lá không xa, chỉ kém một bước cuối cùng. Mặc dù tiêu hao lớn nhưng miễn là Trương Dương bắt kịp tiến độ của đệ tử tử chủng, sáng tạo thần thoại Tu Tiên Giới hôi chủng chèn ép tử chủng thì trả giá lớn đến đâu cũng đáng.
Trương Dương đả tọa suốt đêm, rạng sáng rốt cuộc trên người có các dấu hiệu sắp mọc lá.
Cổ Vân Tử vừa vui mừng vừa thở dài. Gã tốn hao nhiều tài nguyên như thế mới khiến Trương Dương miễn cưỡng bắt kịp bước chân của ba đệ tử tử chủng, nhưng vẫn không tránh khỏi bị bỏ lại một bước. Gã đã đánh giá thấp trình độ nghịch thiên của tử chủng, nếu có được Nhất Diệp Kim Liên trong truyền thuyết luyện đan thì Trương Dương có thể tạm thời vượt mặt ba tử chủng. Nhưng linh dược như Nhất Diệp Kim Liên dù là trùm ngàn năm lão tổ tông còn chỉ biết cầu may, Cổ Vân Tử chỉ có thể mơ mộng.
Cổ Vân Tử nằm mơ cũng không ngờ gã tính toán muốn biến Tần Hạo Hiên thành thi binh, hắn nuốt sống một gốc Nhất Diệp Kim Liên mà trùm ngàn năm khát vọng cũng không thể có. Nếu Cổ Vân Tử biết chuyện này sẽ mắng Tần Hạo Hiên phá của, thậm chí muốn rút máu ăn thịt hắn.
Sáng sớm nghe ngoài phòng Trương Dương ầm ĩ, Trương Cuồng, Lý Tĩnh đi ra cửa phòng thấy gã được đám chó săn vây quanh a dua nịnh hót.
- Tuy lão đại chỉ là hôi chủng nhưng tốc độ tu luyện không chậm hơn tử chủng gì đó.
- Đúng vậy, ngày hôm qua chạng vạng Trương Cuồng, Lý Tĩnh mới mọc lá, sáng sớm hôm nay lão đại đã mọc lá rồi! Tốc độ này hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân trong hôi chủng, không thua kém đám tử chủng.
- Lão đại cố lên, sớm ngày mọc ra miếng lá thứ hai cho mấy tử chủng thấy sự lợi hại của lão đại!
- Còn Tần Hạo Hiên nữa, ỷ vào uy phong của Từ Vũ, Mộ Dung Siêu suốt ngày diễu võ dương oai. Mấy ngày nay Trương Cuồng cũng im re.
Người bên cạnh Trương Cuồng nghe câu này đều mặt biến sắc, nhìn về phía gã, muốn biết vị tử chủng này suy nghĩ cái gì.
Trương Cuồng mỉm cười ung dung, nhưng đáy mắt lóe sát khí đậm:
- Không cần để ý người khác nói gì, chỉ là con kiến. Còn về Tần Hạo Hiên, chờ ta tu luyện đến thập nhất diệp có lẽ hắn còn chưa mọc lá, giết hắn dễ như trở bàn tay. Trương Dương? Các vị sư huynh cũng không cần gấp, chờ tu vi của ta hoàn toàn bỏ xa hắn, cho hắn nếm thử cái gọi là tuyệt vọng không phải càng tốt?
Người bên cạnh Trương Cuồng chợt nhận ra sư đệ này thay đổi nhiều. Trong mắt Trương Cuồng thì Tần Hạo Hiên và gã không cùng cấp bậc, khác biệt như giữa người và con kiến.
Tần Hạo Hiên cắm rễ cảnh chỉ có thể vận dụng linh phù, không cách nào sử dụng linh pháp công kích. Trương Cuồng là Tiên Miêu cảnh nhất diệp có thể học tập linh pháp đạo thuật. Linh phù dùng một cái ít một cái, linh pháp thì có thể liên tục thi triển không dứt, đùa chết Tần Hạo Hiên dễ như húp cháo.
Ba tháng thời kỳ huấn luyện đầu còn chưa qua đã có bốn đệ tử mới đến cảnh giới nảy mầm nhất diệp, đồn ra ngoài không biết làm bao nhiêu sư huynh tạp dịch hâm mộ chết.
Trương Cuồng, Lý Tĩnh, Từ Vũ là vô thượng tử chủng, trong ba tháng mọc lá có thể nói là họ có thiên tư hiếm thấy tuyệt thế. Nhưng Trương Dương chỉ là hôi chủng mà mọc ra chậm hơn ba vô thượng tử chủng có một ngày, tiến độ và tư chất này khiến người vô cùng kinh thán.
Lý Tĩnh đi ra cửa phòng, mắt lạnh nhìn Trương Dương đắc ý vênh váo, gã hừ lạnh rồi đi học đường.
Mấy ngày tiếp theo hết sức bình tĩnh, mọi người vẫn bận rộn học tập và tu luyện. Trương Cuồng, Trương Dương, Lý Tĩnh hiếm thấy không gây sự với Tần Hạo Hiên. Hắn vẫn đả tọa, ngủ trong lớp, buổi tối tu luyện trong lùm cây, ăn Hủ Thực Đan mỗi ngày Cổ Vân Tử đưa tới.
Buổi tối hôm nay Cổ Vân Tử theo lệ thường đưa Hủ Thực Đan, mặt treo nụ cười hiền hòa khích lệ Tần Hạo Hiên cố gắng tu luyện, mắt thì lấp lóe tia sáng. Đặc biệt sau khi Tần Hạo Hiên nuốt Hủ Thực Đan vào nhắm mắt tu luyện, trong mắt Cổ Vân Tử lộ rõ đau lòng.
Tần Hạo Hiên ăn mấy chục viên Hủ Thực Đan nhưng thần thức chưa bị ăn mòn, biểu hiện quái đản này khiến Cổ Vân Tử vừa vui mừng vừa hận chết.
Tần Hạo Hiên nuốt Hủ Thực Đan vào lập tức vứt bỏ tạp niệm, trầm tâm tĩnh khí bắt đầu luyện khí. Cổ Vân Tử liếc hắn một cái rồi rời đi, tuy gã không hiểu tại sao Tần Hạo Hiên ăn mấy chục Hủ Thực Đan mà tâm thần chưa bị khống chế, nhưng gã không cho rằng một nhược chủng có thể gây sóng gió gì.
Độc tính của Hủ Thực Đan vẫn bị thần thức nuốt trọn một nửa, nửa khác bị ma chủng hấp thu.
Cổ Vân Tử rời đi không lâu sau Tần Hạo Hiên cảm nhận linh lực trong người cuộn trào, dược lực Hủ Thực Đan như một giọt nước rơi vào dầu sôi dẫn phát một chuỗi phản ứng kịch liệt.
Tiên chủng lớn hơn tiên chủng bình thường rất nhiều nằm trong đan điền điên cuồng hấp thu linh lực, thể tích lại trướng lớn ra.
Sắp nảy mầm sao?
Tần Hạo Hiên mừng rỡ, vừa hấp thu linh khí bên ngoài vừa cố áp chế linh lực phản ứng kịch liệt trong người, thông qua tiên căn truyền cho tiên chủng. Mắt thấy tiên chủng càng to ra, có linh lực liên tục cung ứng nó lớn rất nhiều.
Bên trên tiên chủng vốn có khe hở hẹp dần nứt to hơn, Tần Hạo Hiên mơ hồ cảm giác tiên chủng toát ra sức sống vô cùng dào dạt như sinh mệnh mới sắp dựng dục nẩy mầm.
Đây là sắp nảy mầm!
Tần Hạo Hiên nhướng chân mày, lòng mừng rỡ nhưng không dám sơ sẩy, có thứ tự hấp thu linh khí bên ngoài cung ứng cho tiên chủng trong người điên cuồng hấp thu linh lực. Vào lúc này nếu linh lực không cung ứng đúng thì sẽ thất bại trong gang tấc, thậm chí ảnh hưởng rất lớn cho việc tu luyện về sau.
Thời gian chậm rãi trôi, Tần Hạo Hiên hoàn toàn chìm đắm trong thế giới tu luyện, cảm nhận tiên chủng bành trướng, hắn cẩn thận vận chuyển linh lực.
Nếu bằng vào tốc độ hấp thu linh lực bên ngoài của Tần Hạo Hiên thì đến trời sáng cũng không nảy mầm được. Nhưng Tần Hạo Hiên là người nuốt sống thiên tài địa bảo Nhất Diệp Kim Liên, dường như cảm giác hắn sắp nảy mầm nên dược lực Nhất Diệp Kim Liên sót lại hăng hái vùng lên, chủ động chảy cùng linh lực đến vùng đan điền, có dược lực Nhất Diệp Kim Liên bổ sung tiên chủng tăng nhanh tốc độ bành trướng, chỉ một khắc đã to gấp đôi.
Có lẽ vì tiên chủng biến lớn dẫn đến vỏ mỏng, tiên chủng hoàn toàn phá mở không gặp lực cản quá lớn.
Một tiên miêu xanh mướt khó khăn nhú ra chồi từ khe nứt tiên chủng, nó toát ra sức sống mãnh liệt làm Tần Hạo Hiên phấn khởi tinh thần.
Sắp nảy mầm sao?
Tần Hạo Hiên không dám tin mở to mắt. Nếu tin hắn ba tháng nảy mầm truyền ra sẽ làm người ta giật mình không thua gì Trương Dương ba tháng mọc lá.
Tần Hạo Hiên cảm giác sau khi nảy mầm tâm cảnh tăng lên độ cao chưa từng có. Cọng cỏ khúc cây lúc trước ở trong mắt hắn chỉ đơn giản là cỏ cây, bây giờ hoa cỏ trong mắt hắn dạt dào sức sống như có thể nói.
Tần Hạo Hiên lại nhắm mắt chuẩn bị điều động linh lực trong người hoàn thành bước nảy mầm.
Bất Tử Vu Ma ở Tuyệt Tiên Độc Cốc chợt tỉnh lại, đôi mắt đục tỏa sáng chưa từng có, không còn tử khí âm trầm như trước. Giống như người đến đường cùng sốt ruột bắt lấy cọng rơm cuối cùng.
- Trời thương, bổn tọa bị nhốt trong Tuyệt Tiên Độc Cốc nhiều năm khổ sợ chống chọi đến dầu hết đèn tắt rốt cuộc đưa tới hy vọng sống lại cho bổn tọa, ha ha ha ha ha ha!