Đám thiếu niên leo lên giường, ở trong gió lạnh thế này, bọn hắn chỉ đành bất đắc dĩ chịu đựng cái giường chung vừa cứng vừa bẩn, và mấy cái chăn mỏng manh ẩm ướt nấm mốc. Chỉ mong đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, tiêu trừ bớt mệt mỏi mấy ngày đường vất vả, chuẩn bị cho khảo thí cuối cùng vào ngày mai, chờ đón một cuộc sống mới.
Từ Vũ nằm bên cạnh Tần Hạo Hiên, hắn đắp cái chăn mỏng manh nên bị lạnh đến tím môi, không chỉ Từ Vũ, kể cả thân thể khỏe mạnh như Tần Hạo Hiên lẫn những người khác, cũng cảm thấy lạnh lẽo thấm vào tận xương cốt.
Ở trong ánh nến ảm đạm, một bàn tay thò vào bên cạnh Từ Vũ, giật lấy cái chăn đang quấn chặt của hắn.
Từ Vũ giật mình kêu to, bàn tay là của một thiếu niên thân thể cường kiện nằm cạnh Từ Vũ, cướp được chăn rồi, hắn trợn mắt mắng:
- Kêu gì mà kêu! Có giỏi ngươi cướp lại đi!
Bị quát một cái, trong mắt Từ Vũ đã ngân ngấn nước, cực kỳ ủy khuất, hắn vốn ốm yếu nên không dám tranh cãi, những lúc thế này đạo lý là vô dụng, quả đấm của ai cứng hơn chân lý thuộc về người đó.
Tần Hạo Hiên ở bên cạnh nhìn thấy tất cả, tên thiếu niên kia giật đồ còn ngang ngược lẽ thẳng khí hùng như thế, làm hắn tức giận sục sôi, nếu không phải vì cân nhắc ngại cho sự việc quá ầm ĩ, hắn đã đấm cho tên thiếu niên kia một cái.
- Đến đây, hai chúng ta nằm sát lại, như thế sẽ ấm áp hơn chút ít!
Tần Hạo Hiên đưa tay kéo Từ Vũ đang cuộn tròn thành một đoàn trong đêm lạnh, chia cho hắn một nửa cái chăn, nhưng chăn thật sự quá nhỏ, hắn không thể không ôm Từ Vũ vào trong ngực.
Gương mặt của Từ Vũ vốn lạnh đến trắng bệch bỗng nhiên đỏ rực, bị Tần Hạo Hiên ôm vào trong ngực không dám cựa quậy chút xíu nào.
Tần Hạo Hiên ôm Từ Vũ cũng không cảm thấy mất tự nhiên chỗ nào, hai nam nhân ngủ cùng một chỗ còn có chuyện gì có thể xảy ra! (* sai, sai nghiêm trọng)
Trên người Từ Vũ có mùi thơm thoang thoảng bay đến mũi Tần Hạo Hiên, ngược lại giảm bớt đi mùi nấm mốc của chăn chiếu.
Một khi có người bắt đầu đoạt chăn, các thiếu niên vốn đang lạnh run như được gợi ý, có mấy thiếu niên tự cho là cường tráng bắt đầu ra tay cướp bóc, mà những thiếu niên bị đoạt thì liều chết ngăn cản, có mấy chỗ đánh đấm đã khí thế ngất trời.
Nằm ở cách Tần Hạo Hiên không xa, Lý Tĩnh cũng đã rục rà rục rịch, hắn ra hiệu cho đám con cháu quý tộc, được ra hiệu, bọn con ông cháu cha này cũng bắt đầu ra tay đoạt chăn.
Đám con cháu quý tộc này từ bé học tập quyền cước, thân thể khỏe mạnh hơn xa những thiếu niên khác, bọn hắn vừa ra tay đã đoạt được mấy tấm chăn, những ai chống đối đều bị đánh một trận, mặt mũi sưng vù tím rịm, sau đó không còn ai dám phản kháng.
Cướp đoạt rất nhanh đã trở thành thu nhặt, cuối cùng cũng đến chỗ của Tần Hạo Hiên. Một thiếu niên quý tộc tên Mộ Dung Siêu, nắm cái chăn của Tần Hạo Hiên giật mạnh, vừa mới chợp mắt ngủ, Tần Hạo Hiên cảm thấy thân thể lạnh lẽo, Từ Vũ khẽ run rẩy, vừa lạnh vừa sợ khiến nước mắt hắn lại ngân ngấn.
Tần Hạo Hiên không nói một lời, nằm ở trên giường bật một cái đã đứng lên, trong họng khẽ quát.
- Bốp!
Một quyền đánh vào mặt Mộ Dung Siêu.
Thân thể Mộ Dung Siêu bay ra, tựa như chiếc lá trong gió, té xuống cách Tần Hạo Hiên hai thước, nằm luôn trên đất, chật vật không dậy nổi.
Mãi đến khi Mộ Dung Siêu ai ôi kêu lên thảm thiết, vài người mới kịp phản ứng, cả đám bị quả đấm của Tần Hạo Hiên làm chấn kinh trợn mắt há mồm.
Mộ Dung Siêu con nhà võ tướng, từ bé tập võ, được học kỹ thuật chém giết trong quân đội, thân thủ nhanh nhất trong đám bọn chúng.
Mộ Dung Siêu bị Tần Hạo Hiên đấm phát ngã lăn, mấy tên thiếu niên quý tộc khác đang dự tính cùng xông lên, lại bị Lý Tĩnh nãy giờ giữ im lặng ngăn cản:
- Làm càn, ai cho các ngươi quấy rầy Tần huynh đệ nghỉ ngơi?
Mấy tên đệ tử quý tộc lập tức dừng tay, mặc dù bọn hắn e ngại Lý Tĩnh, nhưng đa phần là sợ Tần Hạo Hiên, cú đấm kia hung hãn tựa như mãnh thú.
Nhưng Mộ Dung Siêu mới bò dậy từ trên đất lại không nghĩ như vậy, chỉ thấy hắn kêu một tiếng, rút từ eo ra một thanh chủy thủ đâm Tần Hạo Hiên, bởi vì khoảng cách không xa, hơn nữa tốc độ cực nhanh, dao găm phát ra tiếng xé gió xi xi.
Tần Hạo Hiên tựa như có mắt sau lưng, hắn cũng không phải kém, xoay tay một cái, tóm được cổ tay Mộ Dung Siêu, chế trụ động mạch của hắn, Mộ Dung Siêu không giữ được, chủy thủ tuột tay rơi xuống đất, lưỡi dao xuyên sâu vào mặt đất, chỉ lộ ra chuôi dao, sắc bén chém sắt như bùn!
Chế trụ được Mộ Dung Siêu, Tần Hạo Hiên giơ chân đạp vào mông hắn, đá văng đối thủ ra, trợn mắt nhìn sang kẻ đứng sau là Lý Tĩnh.
Thân thủ tàn nhẫn của Tần Hạo Hiên làm Lý Tĩnh chấn kinh, thầm nghĩ người này có tài, nếu lôi kéo được hắn, thì sẽ có một tay chân lợi hại.
Hắn đi tới, sắc mặt nghiêm túc, trách cứ mấy người Mộ Dung Siêu một trận, sau đó nhặt lên cái chăn của Tần Hạo Hiên rơi trên mặt đất nói:
- Sáng sớm ngày mai sẽ khảo thí lần cuối, Tần huynh đệ nghỉ ngơi cho sớm.
Tần Hạo Hiên tiếp tục nằm cạnh Từ Vũ ngủ, tuy vẫn có vài người đoạt chăn, nhưng không ai dám đến cướp Tần Hạo Hiên nữa.
Đối với việc Tần Hạo Hiên mới gặp lần đầu đã đắc tội với Tam hoàng tử Lý Tĩnh, trong lòng Trương Cuồng hả hê, Tam hoàng tử là người mà Tần Hạo Hiên có thể đắc tội được sao?
Tự cân nhắc đến ngày mai sẽ diễn ra khảo thí cuối cùng, Tần Hạo Hiên cưỡng ép nhịn xuống việc chạy vào Tuyệt Tiên Cốc tầm bảo, dù sao khảo thí lần cuối cùng cực kỳ quan trọng, nếu tinh thần mơ mơ hồ hồ, làm hỏng việc lớn thì không tốt.
Ngày hôm sau, trời vừa mờ sáng, ba tiếng chuông thanh thúy ngân nga, hơn hai trăm thiếu niên rời giường, chỉnh lý quần áo, liền ra bãi đất trống trước dãy nhà tập hợp.
Dưới sự dẫn đường của tên đạo nhân hôm qua, bọn hắn ăn bữa sáng, sau đó lại đi xuyên qua từng dãy lầu các tinh xảo đến nơi tổ chức khảo thí lần cuối cùng.
Ước chừng nửa giờ sau, tên đạo nhân dẫn đường đưa bọn hắn đến một quảng trường lộ thiên, lúc này những cao nhân tiền bối của Thái Sơ giáo phụ trách khảo thí đã đợi sẵn, một ông lão mặc quần áo Đạo gia, tiên phong đạo cốt được mọi người xúm xít vây quanh, hắn là chưởng giáo của Thái Sơ giáo, Hoàng Long chân nhân.
Khảo thí lần cuối cùng với đám đệ tử mới được thu nhận, ở các đại tông môn đều được xem là chuyện quan trọng hàng đầu, ở Thái Sơ giáo cũng không ngoại lệ, năm nay, kể cả Hoàng Long chân nhân bế quan từ lâu cũng tự mình tới tham dự.